Mấy ngày mới trôi qua mà Lục Tịch đã quên mất giỏ hàng mình đã từng đặt mua.
Lúc đầu không suy nghĩ gì nhiều, “Ừ” một tiếng với Nguyễn Lâm xong thì tiếp tục vùi đầu vào xử lý đồ vật trong tay.
Một phút sau ——
Lục Tịch giật mình nhảy dựng lên, thiếu chút nữa đập đầu vào cửa tủ lạnh: “Khoan, khoan đã, để anh đi lấy cho!”
Ông trời ơi, gần đây bận rộn quá nên quên mất đống đồ dùng mình đặt mua rồi.
Lục Tịch ném đồ vật trong tay xuống, chưa đóng cửa tủ lạnh đã chạy ra ngoài, chạy đến cửa thì thấy áo khoác lẫn mũ len đang treo trên móc của mình đã biến mất.
Lục Tịch:……
Sói con gần đây nghiện mặc đồ của hắn, ra cửa nhận đồ chuyển phát nhanh thôi mà cũng vớ lấy mặc vào mới chịu.
Chần chờ không lâu thì người đã về tới.
Nguyễn Lâm mặc bộ đồ ngủ bên trong tấm áo khoác dày của Lục Tịch, mang theo một thân hàn khí chui vào trong phòng, vươn tay muốn ôm Lục Tịch, lỗ mãng kéo người vào lòng rồi hôn một cái: “Viện trưởng Lục……”
Lục Tịch lo lắng đề phòng, chà xát tay cho cậu, cố gắng chuyển đề tài: “Anh dọn đồ xong rồi, có cần anh giúp gì không?”
Nguyễn Lâm quấn lấy người: “Khoan ăn cơm đã được không?”
Lục Tịch: “……”
Hắn bỗng nhiên có dự cảm không tốt lắm, chần chờ: “Sao…… Sao?”
……
……
Lục Tịch rốt cuộc không thể nhịn được nữa: “Ai mà muốn làm vợ hả?!”
Động tác của Nguyễn Lâm bỗng nhiên dừng lại.
Cậu choáng váng, lao lực lý giải câu nói của Lục Tịch nói, cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dao-hoa/1791604/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.