Lục Tịch mệt mỏi, vốn về phòng để ngủ, nhưng mà tinh thần phấn chấn nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại đến nửa đêm vẫn chưa ngủ được.
Hắn không có cách nào nên bò dậy hâm cho mình một ly sữa nóng để uống, rồi lại bò lên giường mới xem như có một chút buồn ngủ.
Hơn 5 giờ sáng Lục Tịch có tỉnh lại một lần, màn cửa che hết ánh sáng bên ngoài, nên trong phòng tối đen như mực, không nhìn ra thời gian.
Lục Tịch mê mê hoặc hoặc duỗi tay sờ sờ bên cạnh, nửa bên giường lạnh như băng.
Trong lúc ngủ mơ ý thức còn chưa thanh tỉnh, Lục Tịch theo bản năng có chút chán ghét cái lạnh này, nhíu nhíu mày, kéo cái gối đầu còn lại vào ngực.
Hắn ngủ trễ nên lúc này có hơi mơ màng, cảm thấy nếu Nguyễn Lâm còn chưa trở về, thì chắc là mình mới ngủ chưa được bao lâu, vì thế ôm gối đầu trở mình tiếp tục ngủ.
Lúc tỉnh lại lần thứ hai là do tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Bên ngoài đã sáng hẳn, bức màn trong phòng cũng không còn tối nữa, hiển nhiên là một ngày nắng sau ngày tuyết rơi.
Lục Tịch nhíu mày nhìn cuộc gọi từ một số điện thoại lạ, nghĩ thầm đã sáng bảnh mắt rồi mà sao người còn chưa trở về nữa?
Bên kia điện thoại máy móc hỏi: “Xin chào, có phải là đồng chí Lục không?”
Kiểu xưng hô này làm Lục Tịch sửng sốt, theo bản năng mà nói: “Xin chào, là tôi, ngài là……?”
Đối phương báo một cái tên đồn công an, bảo hắn tới bảo lãnh “đồng chí Nguyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dao-hoa/1791600/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.