Một cái lẩu ăn hết hai giờ đồng hồ.
Hai người ăn no căng bụng.
Lục Tịch sợ người trẻ tuổi hiếu động, hỏi Nguyễn Lâm có muốn ra ngoài chơi hay không, kết quả là Nguyễn Lâm nhăn mặt: “Bà xã ơi, anh không sợ lạnh đúng không?”
Lục Tịch đương nhiên sợ lạnh, mỗi năm vào mùa đông hắn chỉ cần không phải ra ngoài thì hắn đều ở trong nhà, hoạt động giải trí duy nhất là bị Sở Chấp kéo ra ngoài ăn “Cẩu lương” mà thôi.
Có điều năm nay thì khác, vận đào hoa của hắn đã nở rồi nha.
Hoa đòa be bé không sợ gió lạnh, nở rộ vào thời điểm này không sợ trời đông giá rét.
Lục Tịch bị suy nghĩ của mình chọc cười, hướng về phía Nguyễn Lâm nói: “Hoa đào nhỏ này có muốn đi xem phim với anh không?”
Nguyễn Lâm nhăn mặt, làm bộ nhào tới chọt lét Lục Tịch: “Cái gì mà hoa đào nhỏ hả?”
Lục Tịch chụp tay cậu: “Ai bảo em gọi anh là bà xã hả?”
Nói xong liền nhảy lên đi tới cầu thang, còn cố ý nói: “Đi thôi cô vợ nhỏ ơi, để chồng dẫn em đi xem —— a! Nguyễn Lâm em làm gì!”
Tháng này hắn có gầy đi một chút, nhưng vẫn là người đàn ông cao hơn một mét tám, cân nặng không tính là nhỏ, bị Nguyễn Lâm dễ như trở bàn tay đuổi theo bế lên một cách đầy vững chắc. Đam Mỹ Sắc
Nguyễn Lâm bế ngang người nhẹ nhàng đi lên lầu, không có biểu tình gì, nhưng trong giọng nói lộ ra ý cười, ra vẻ lạnh lùng nói: “Ôm bà xã.”
Hồi trước có một khoảng thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dao-hoa/1791598/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.