Hội thảo diễn ra trong ba ngày.
—— Viện trưởng Lục tuy không tiền đồ bỏ chạy, nhưng hoàn toàn là “Có mưu tính”.
Để giải quyết chuyện với Nguyễn Lâm thì dùng thời gian của ba ngày là đủ, hơn nữa trong ba ngày này, mức độ tức giận của Nguyễn Lâm hẳn là sẽ được giảm xuống trong phạm vi chịu đựng của cậu.
Có điều là hắn không nghĩ tới cách phản ứng của Nguyễn Lâm lại khác xa dự tính của hắn một trời một vực.
Trong ba ngày này, di động hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ một lần Sở Chấp nhắn tin qua WeChat hỏi chuyện khám sức khỏe cho ba mẹ mình ra, thì mấy cái còn lại toàn liên quan đến bệnh nhân, không có tin nhắn nào từ người đấy.
Cảnh tượng bạn nhỏ làm ầm ĩ long trời lở đất không hề xảy ra.
Cũng như điện thoại không hề có một cuộc gọi nhỡ hay liên hoàn call nào từ bạn nhỏ ấy cả.
Nguyễn Lâm bình chân như vại, còn hắn thì lại luống cuống.
Nguyễn Lâm là người thích cầm tay nắm chân để nói chuyện, móng vuốt dù không sắc bén nhưng vẫn bảo vệ được bản thân không bị thương, giống như không hề biết khiếp đảm, cũng không biết sợ hãi vậy.
Lục Tịch nghĩ đến đây liền nổi giận: Đồ con nít ranh, chịu thua có chớt ai đâu!
Xả xong rồi, lại bắt đầu không khống chế được những suy nghĩ trong đầu.
Nhóc con đấy đánh nhau với ai mà phải vào bệnh viện vậy ta?
Mình bỏ chạy thế này hẳn là cậu nhóc sẽ không vui đâu ha, cậu ta vốn dĩ nhìn ai cũng ngứa mắt mà, lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dao-hoa/1791577/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.