Lục Tịch trừng mắt nhìn Nguyễn Lâm, thiếu điều đứng hình luôn. Ở trong lòng Lục Tịch, Nguyễn Lâm là người bạn trẻ ưa làm nũng cầu an ủi, bản thân hắn không tự giác sẽ dỗ dành, chiều chuộng, che chở cho cậu, mà hắn thì chưa bao giờ nghĩ tới chuyện yêu đương với Nguyễn Lâm. Hai loại cảm giác này hoàn toàn khác nhau, tuy bạn trẻ đã 23 tuổi, trên pháp luật có thể lãnh giấy kết hôn được rồi. Nhưng với Lục Tịch, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Bây giờ thì sao, bạn trẻ này thổ lộ với hắn một cách dứt khoát như thế, không hề đong đưa, uyển chuyển một tí nào. Ánh mắt mà Nguyễn Lâm nhìn hắn mang theo ngọn lửa ấm nóng, hormone giống đực theo đuổi giống cái lan tỏa khắp nơi, làm Lục Tịch không chút nghi ngờ tin rằng chỉ cần mình gật đầu, thì món đồ Sở Chấp lưu lại có thể có tác dụng ngay. Lục Tịch cảm thấy thằng bạn nối khố như sao quả tạ vậy, nếu hôm nay hắn không uống rượu, thì có lẽ còn tâm trí để suy đoán vấn đề này như thế nào, nhưng mà lúc này đây hắn hoàn toàn bất ngờ, trong đầu trống rỗng, hơn nửa ngày cũng không biết mình phải phản ứng thế nào cho đúng. Hắn vào thế bị động trở tay không kịp, thiếu chút nữa luống cuống cuối đầu chịu trận, cho đến khi phát hiện Nguyễn Lâm đang chậm rãi tiến tới gần thì hắn mới hoảng loạn bừng tỉnh, dùng tay đẩy Nguyễn Lâm ra, nói: “Không phải, cái gì?” Nguyễn Lâm làm nũng với hắn: “Đừng thích Tô Niên nữa, anh thích em được không?” Lục phủ ngũ tạng của Lục Tịch lúc này điên cuồng “Bang bang bang” không ngừng. Nói như thế nào nhỉ, cái cách Nguyễn Lâm làm nũng có lực sát thương rất lớn, làm tâm hồn thiếu nữ của hắn bị gạ gục triệt để. Lục Tịch không rõ vì sao mình lại rất để tâm tới Nguyễn Lâm, suy nghĩ hỗn loạn cả lên, hắn chỉ còn cách đổ tội cho nửa ly rượu đã làm mình hồ đồ không suy nghĩ thông suốt vào lúc này. Cuối cùng, hắn lựa chọn kế hoãn binh, nói lảng sang chuyện khác, giả vờ thoải mái nói: “Làm sao đây, có người nói gì với cậu à? Nghe lời anh, không cần để ý tới những người đó nữa, sau này sẽ có rất nhiều người thích cậu mà.” Đôi mắt đen lay láy của Nguyễn Lâm nhìn hắn chằm chằm, tích cực hỏi: “Vậy còn anh thì sao? Anh có thích em không?” Lục Tịch tránh ánh mắt đó trước, sau đó hơi dịch người sang bên cạnh, rũ mắt nhìn ly sữa trong tay mình, cố ý xuyên tạc ý tứ trong lời nói của Nguyễn Lâm: “Không chỉ có anh đâu, điều dưỡng lẫn y tá trưởng trong bệnh viện đều rất thích cậu.” Nói đến điều này lại căng da đầu nhìn Nguyễn Lâm, nỗ lực làm cho bản thân vô cùng thành thật: “Thật đó.” Khoảnh khắc đó hắn chột dạ lắm, bởi vì hắn sợ Nguyễn Lâm sẽ lộ ra biểu tình bị tổn thương. Nhưng mà Nguyễn Lâm không có. Bởi vì Lục Tịch cho rằng mình vô cùng chân thành, cộng với ảnh hưởng của cồn và cái nhãn “Người trong lòng” mà Nguyễn Lâm dán lên đã bán đứng hoảng loạn mặt hắn. Nguyễn Lâm lại nghĩ đây là biểu hiện bất an của Lục Tịch khi đang theo đuổi Tô Niên. Cho nên cậu không bị thương, mà cậu cam chịu. Cậu dùng ánh mắt đánh dấu lãnh địa của dã thú nhận định Lục Tịch là người nhà, nhưng khẩu khí bắt đầu nghẹn ngào: “Nhưng anh vẫn thích Tô Niên.” Sau đó lại vô cùng tủi thân: “Cậu ta có cái gì tốt chứ, cậu ta……” Nói đến một nửa lại nghẹn, tức giận mà ngậm miệng, ừng ực ừng ực uống hết cả ly sữa, tư thế như là “Mượn sữa giải sầu” vậy. Lục Tịch bị cậu làm nũng đến dở khóc dở cười: “Cậu ta làm sao? Cậu ta phủi sạch quan hệ với tôi, không muốn quen tôi nữa thì tôi quan tâm cậu ta làm gì?” Nguyễn Lâm sửng sốt, khóe miệng không nhịn được mà cong lên một chút, nhưng kéo xuống rất nhanh: “Anh vẫn thích người ta!” Lục Tịch quyết đoán lựa chọn dỗ dành bạn nhỏ trước: “Không thích cậu ta, thật sự không có, cậu ta nào đáng yêu như cậu.” Nói xong lén lút nhéo đùi mình một cái: Mình đang nói cái gì vậy trời! Không phải mình muốn từ chối lời tỏ tình của người ta hay sao?! Nguyễn Lâm làm vẻ mặt không tín nhiệm, nhíu mày nhìn hắn, khóe miệng còn dính vết sữa, hỏi: “Thật không?” Hai chữ “Đáng yêu” cũng đã nói rồi, Lục Tịch không còn cơ hội đổi ý, chỉ có thể đâm lao phải theo lao, vội vàng gật đầu: “Thật mà.” Nguyễn Lâm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.” Cậu túm giấy lau khóe miệng mình: “Hôm nay ở quán bar em nhìn thấy cậu ta đi chơi với người đàn ông khác, ăn chơi đàng điếm, ấp ấp ôm ôm, ẽo à ẽo ọt y chang con giun đất, trên thực tế là tra nam ngoại tình.” Lục Tịch nghĩ thầm, Tô Niên là một cậu trai sáng sủa ưa nhìn, nào có yểu điệu, mà nghĩ tới quan hệ giữa mình với cậu ta thì cậu ta đâu giống với người đi ngoại tình. Nhưng hắn không dám nói, sợ bình dấm này lại nổi giận. Hàng loạt ý nghĩ lung tung rối loạn hiện lên trong đầu, Lục Tịch mới hậu tri hậu giác mà bắt lấy từ ngữ mấu chốt: “Cho nên hôm nay cậu bỗng nhiên chạy tới là vì thấy Tô Niên ở bên cạnh người khác à?” Cơn phẫn nộ của Nguyễn Lâm vừa xẹp xuống, lúc này mới phồng lên: “Đúng vậy, cậu ta một chân dẫm hai chiếc thuyền đó!” Cho nên ở trong điện thoại tủi thân đến như vậy là nghĩ Tô Niên làm chuyện có lỗi với mình sao? Lục Tịch không tự chủ mà nhẹ giọng hẳn đi: “Cậu tủi thân vì điều này à? Tôi còn tưởng cậu bị khi dễ, nên không nói thẳng với tôi nữa chứ.” “Anh thích cậu ta mà!” Nguyễn Lâm căm giận đáp trả, trừng mắt nhìn Lục Tịch một hồi thì khí thế lại xẹp xuống, “Em nói thẳng sẽ làm anh tổn thương thì sao? Hơn nữa thấy anh mượn rượu giải sầu, nên em nghĩ anh đã biết.” Bạn trẻ tủi thân giùm hắn, rõ ràng là bình dấm chua còn ra vẻ lo lắng bảo vệ hắn. Lục Tịch bỗng nhiên cảm thấy ngực nóng lên, vốn dĩ hắn thấy dáng vẻ đáng thương của người bạn nhỏ này nên nổi hứng dỗ dành, huống hồ cậu đang bất bình giùm hắn nữa, mặc dù lý trí nói cho hắn biết không nên làm việc gây thêm hiểu lầm nữa, nhưng chắc là do tác dụng của rượu, Lục Tịch vẫn không nhịn được mà mở miệng giải thích cho cậu nghe: “Hồi nãy bạn tôi tới chơi, có uống một chút, không phải là vì Tô Niên, tôi không mượn rượu giải sầu, cũng không tức giận gì hết.” Tuy nhiên bạn nhỏ không dễ dỗ dành: “Cơ mà anh không thích cậu ta, cũng chẳng thích em.” Đang nỗ lực uyển chuyển từ chối, Lục Tịch điều chỉnh rất nhiều lần cơ mặt, cũng không biết nên làm biểu tình gì cho thích hợp. Hắn phi thường gian nan tìm kiếm từ thích hợp: “Nguyễn Lâm, tôi…… Tôi chưa từng nghĩ tới hướng này, chắc do cậu phân đua cao thấp với Tô Niên nên mới hiểu sai thôi……” Nói nhảm gì vậy trời, Lục Tịch nghe chính mình nói mà còn nổi da gà nữa. Nhưng Nguyễn Lâm nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn từng chữ một nói: “Em thích anh.” Cậu không hề che giấu: “Em muốn hôn anh, muốn ôm anh, còn muốn độc chiếm anh, anh nói anh không thích Tô Niên nên em không ghét cậu ta nữa, em thích anh mới phân đua cao thấp với Tô Niên, vậy ra anh nói ngược rồi.” Từ “thích” được nói ra nhiều lần làm lỗ tai Lục Tịch đỏ bừng. Hắn theo thói quen gọi Nguyễn Lâm là người bạn nhỏ, bởi vì cậu không nghe lời, nhưng trên thực tế thì người bạn nhỏ này không ngây thơ cũng chẳng trẻ trâu, thậm chí còn dũng cảm hơn hắn khi đối mặt với tình cảm nữa. Nguyễn Lâm nói: “Anh đừng thích ai hết, thích em là được rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]