Lục Tịch ngủ suốt tới tận giữa trưa ngày hôm sau, lúc tỉnh lại còn chưa kịp đánh răng rửa mặt, đang mê mê hoặc hoặc ngáp dài thì thấy đại hiệp cụt tay Nguyễn Lâm hiên ngang đứng ở cửa văn phòng của mình.
Lục Tịch đang ngáp dở đành phải ngậm miệng lại.
Mới vừa tỉnh ngủ nên có hơi lạnh, hắn thuận tay khoát áo khoác vào, chỉ chỉ chiếc ghế dựa trong văn phòng, nói: “Cậu ngồi chờ một lát, tôi đi rửa mặt đã.”
Nguyễn Lâm ngơ ngác nói: “À.”
Sau đó cậu nhìn Lục Tịch xoay người đến bồn rửa mặt, mấy nhúm tóc trên đầu chưa kịp chải hoảng loạn theo từng bước chân của hắn.
Viện trưởng Lục mới vừa tỉnh ngủ quá, quá……
Nguyễn Lâm moi hết cõi lòng cả nửa ngày cũng không tìm được từ nào thích hợp, cuối cùng vẫn nghĩ: Quá đáng yêu!
Vài phút lúc sau, Lục Tịch thay xong quần áo, rửa mặt xong khoát áo blouse trắng trở lại, nhúm tóc loạn hồi nãy đã được ép xuống, lại trở thành chuyên gia giải phẫu khoa ngoại trầm ổn, chuyên nghiệp.
Nhưng mà vết ửng hồng trên má của Lục Tịch lúc mới vừa tỉnh ngủ, cùng với nhúm tóc loe hoe trong gió, còn cả dáng vẻ ngơ ngơ ngác ngác say ngủ đã bùm bùm đi vào trong trí nhớ của Nguyễn Lâm.
Là dáng vẻ không đề phòng rất đáng yêu.
Nguyễn Lâm không nhịn được nghĩ tới Lục Tịch của ngày thường, tuy không ngốc ngốc như lúc nãy, nhưng cũng dịu dàng, ân cần săn sóc bệnh nhân, mà quan hệ với đồng nghiệp chung quanh cũng khá tốt đó chứ.
Lòng hảo tâm ngu ngốc, thái độ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dao-hoa/1791565/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.