Nguyễn Lâm bị Lục Tịch mang về.
Trên người cậu mang theo kháng cự rõ ràng, từ đề phòng chuyển hóa thành người sống chớ gần, cả người còn đầy vết thương, hung dữ như là sói con bị lọt vào vòng vây của mãnh thú, chuẩn bị giơ ra móng vuốt xử lý tất cả để bảo vệ bản thân.
Điều dưỡng bị gương mặt hầm hừ của Nguyễn Lâm dọa sợ, sau đó yên lặng mà lựa chọn rời khỏi vị trí đường đi của Nguyễn Lâm.
Dữ quá trời ơi, điều dưỡng nghĩ, đúng là trai đẹp chỉ được nhìn từ xa thôi.
Lục Tịch làm viện trưởng nhưng không kiêu ngạo, quan hệ khá thân thiết với các bác sĩ và nhân viên công tác, đặc biệt thân thiện với người trẻ tuổi. Chờ dàn xếp cho Nguyễn Lâm xong, điều dưỡng túm lấy góc áo Lục Tịch, hỏi: “Viện trưởng ơi, không phải anh đi xem mắt à? Sao lại đánh nhau với người ta thế kia?”
Lục Tịch: Hả?
Hắn nghi hoặc nhìn đôi mắt của điều dưỡng, cuối cùng mới hiểu được ý muốn nói lại thôi của người ta, quần áo nhăn nhúm, giày da dính bùn, còn mang theo người bạn nhỏ nửa tàn phế này về, đúng là rất giống với “Người gây họa” mà.
Hắn dở khóc dở cười: “Anh mấy tuổi rồi mà còn đánh nhau với con nít hả, nửa đường nhặt về đó.”
Nguyễn Lâm còn đang choáng váng vì chấn động não, nằm ở trên giường bệnh nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nhìn như là ngủ, nhưng lúc này lại mở mắt, không hề chớp mắt mà nhìn Lục Tịch.
Lục Tịch thấy cậu phản ứng, liền vỗ vỗ vai điều dưỡng: “Giúp cậu ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dao-hoa/1791563/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.