Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ: Mic
Đinh Vi mắng xong cũng hả giận, giẫm lên đôi giày cao gót mười mấy phân hếch mặt lên rời đi. Tô Tiểu Cách lập tức điều chỉnh nét mặt, lúc gõ cửa, nụ cười còn thân thiện hòa ái hơn cả tiếp viên hàng không.
“Vào đi.” Sếp tổng có lẽ học đánh vần không giỏi, lời nói đều chỉ có một từ, một chút ngữ điệu lên xuống cũng không có!
Tô Tiểu Cách hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào: “Dạ, Tống tổng, anh hiện giờ thấy thế nào? Tôi có hầm canh gà cho anh, anh hãy bồi bổ cơ thể thật tốt nhé.”
Tống Gia Trạch đang dựa vào đầu giường đọc báo tài chính, nghe thế chỉ tùy tiện nhìn lướt qua cô một cái: “Đặt đó đi.”
Hừ, còn thật sự không thèm khách sáo. Tô Tiểu Cách xách bình giữ nhiệt đi về phía tủ đầu giường, vừa được mấy bước thì chợt nhớ ra chứng bệnh quái gở của anh ta, lại vội vàng thụt lùi, đem đồ đặt trên băng ghế  ở cuối giường.
Khóe mắt Tống Gia Trạch chú ý thấy động tác của cô, ngước đầu lên nhìn sang, đầu mày khẽ cau lại, dường như có chút ngạc nhiên với cử chỉ như vậy của cô.
“Thế này là sao? Rất sợ tôi?”
Tô Tiểu Cách theo phản xạ định đáp lại “Là anh sợ tôi mới đúng.” Nhưng đột nhiên nghĩ thấy mặc dù đây là bí mật đã được bật mí, dạng nổi tiếng khắp công ty như anh ta hẳn là không thích bị người khác biết được bí mật riêng tư của mình, đành tìm đại một lý do: “À, tôi sợ quấy rầy anh đọc báo ấy mà.”
Tống Gia Trạch nghe thấy câu trả lời này thì cũng chẳng ừ hử gì, cúi đầu tiếp tục xem báo.
Tô Tiểu Cách đối với gương mặt than này thực sự không cách nào giao lưu, nhấc cổ tay xem giờ, định cáo từ rời đi. Còn chưa kịp mở miệng thì Tống Gia Trạch đầu cũng không hề ngước lên chợt hỏi một câu: “Đang làm việc ở bộ phận nào?”
Trong lòng Tô Tiểu Cách ‘bộp’ một tiếng vang lên, nghĩ là anh ta muốn sau này tính sổ với mình, vội nói: “Phòng kế hoạch, trong số đơn hàng giao dịch nửa đầu năm nay có một nửa kế hoạch sản phẩm đều có tôi tham dự, trong đó có quý đầu mùa xuân còn được khen thưởng.”
Hàm ý là, tôi rất quan trọng, rất có giá đó! Anh ngàn vạn lần đừng có vì chút thù vặt cá nhân mà không màng đến đại cuộc nha!
Tống Gia Trạch lúc này mới từ trong trang báo ngước lên: “Được thưởng? Ra….là Tô Tiểu Ca kia?”
“A, phải………….” Mặc dù thành công khiến sếp tổng cảm nhận được tầm quan trọng của mình, nhưng Tô Tiểu Cách lại muốn khóc.
Sếp tổng sao lại biết biệt danh này chứ!
Tống Gia Trach buông tờ báo, trên trên dưới dưới đánh giá cô hết một vòng, chợt ngoắc tay: “Tới gần chút.”
Tô Tiểu Cách sửng sốt, lòng thấy kỳ quái, nhưng vẫn ngoan ngoãn tiến lại gần hai bước.
“Ừ, cũng được.”
Cũng được? Cũng được cái gì?
“Chú Lưu trợ lý bên cạnh tôi nên về hưu rồi, trợ lý mới tuyển thì một thời gian nữa mới có thể đến nhậm chức, Đinh Vi vốn tự tiến cử muốn kiêm nhiệm chức trợ lý của tôi, nhưng tôi cảm thấy cứ như vậy thì cô ấy sẽ rất bận, nên không đồng ý.”
Là sợ cô ta quá bận, hay là sợ bản thân anh bị phiền? Tô Tiểu Cách  thầm nghĩ, nếu không phải ngài mắc chứng bệnh dở hơi, phỏng chừng cô ta sớm đã bá vương ngạnh thượng cung rồi ấy chứ.
Có điều, nhân sự công ty bàn giao, mắc mớ gì phải nói với cô? Chả hiểu gì sất.
Tống Gia Trạch lại cầm tờ báo lên, giũ giũ, tiếp tục đọc: “Ý tôi là, chờ ngày mai tôi trở lại, đi thẳng lên tầng hai tám trình diện.”
“Dạ?” Nếu nhớ không nhầm, tầng hai tám hình như là tầng của quản lý cấp cao, phòng làm việc của sếp tổng cũng ở đó. Tới đó trình cái gì?
Tống Gia Trạch nhẹ nhàng quét mắt nhìn cô một cái: “Không hiểu? Ý tôi là, trước khi trợ lý mới nhậm chức, tạm thời làm trợ lý của tôi.”
“Ể…………..” Tô Tiểu Cách ngây ra như phỗng.
Nhưng tôi là con gái đó! Anh không phải là mắc chứng sợ người khác giới à!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.