meo” rồi cào móng vuốt vào người tôi. Tôi nhìn vàocánh tay rớm máu mà khóc không ra nước mắt. Nếu không phải vì Mục Thần Chi đãnuôi nó mười năm và cưng chiều nó hơn bảo bối thì tôi sớm đã kẹp đuôi nó vàocửa sổ mà hong ra ngoài nắng làm món thịt mèo khô dự trữ rồi.
Cũng chẳng sao, dù sao thì giống mèo này chỉ có mười mấy năm tuổi thọ, cái ngàynó gần đất xa trời cũng chẳng còn bao lâu nữa, trong khi tôi còn trẻ, Mục ThầnChi lại già hơn tôi, anh ta không thể sống lâu hơn tôi được.
Tôi đắp thuốc lên cánh tay, cầm muỗng canh mà vẫn thấyđau. Tôi khuấy muỗng loạn lên trong bát canh gà khiến Huệ Tử trông thấy hỏi hanmột cách ân cần: “Phu nhân, canh này không hợp khẩu vị sao?”.
Tôi cười, nuốt ngụm canh rồi trả lời: “Không”. Mùi vịrất ngon, chỉ là tôi đang thắc mắc, rốt cuộc Mục Thần Chi có ý gì thôi.
Mục Thần Chi ngày ngày đi sớm về muộn, gây nên nhữngscandal về tình cảm với người khác. Nếu chán tôi thì anh ta cứ việc chia tay,đằng này lại đột nhiên chuyển nhà rồi thuê toàn các bà cô người Nhật quản thúctôi, còn cả con mèo yêu nghiệt suốt ngày cào cấu tôi nữa chứ!
Gió xuân dù có tươiđẹp thế nào cũng không bằng nụ cười của em… Chuôngđiện thoại vang lên, khi giọng nói của Tiêu Hàn Ý truyền đến, tôi có cảm giácvui mừng như có vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống, tôi thay đồ rồi vui vẻ đira ngoài.
Chắc tại đói quá nên đĩa thịt lừa nóng hổi vừa đượcbưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dao-hoa-cua-tieu-mat/2881652/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.