Chúng ta giống như hai nửa hình tròn.
Anh đi vòng qua bên trái em,
Rồi lại đi vòng qua bên phải,
Là đã đi đủ một hình tròn,
Nhưng cũng không thể nối liền với em.
Lưu manh! Anh ta là đồ lưu manh chứ không phải TầnNiệm.
Khi Mục Thần Chi cưỡng bức tôi, tôi cũng không thấyphản cảm đến thế. Rõ ràng là tôi rất thích Tần Niệm nhưng khi anh chạm vàongười tôi, tôi lại thấy rất sợ hãi, thậm chí còn đáng ghét. Đặc biệt là bộ dạnggấp gáp như không thể đợi thêm của anh ta khiến tôi có cảm giác anh ta chính làmột tên lưu manh.
Tôi bước thấp bước cao đi trên cát, những làn gió tạtvào má đều mang theo hơi nóng, giống như miệng cá cứ dính chặt lấy má tôi, ẩmướt, nóng nực, rồi lại dính xuống cổ, cuối cùng đến bộ não cũng trở nên nóngbừng, hiển hiện những hình ảnh trùng lặp. Tôi không thể nhìn rõ đó là gì, chỉmơ màng không rõ diện mạo. Trong bóng tối, hình như có một tia sáng nhỏ phát ratừ viên kim cương màu đen, tôi cứ hướng theo ánh sáng ấy mà chạy. Mãi đến khichạy đến đường quốc lộ, nước mắt và những nỗi chua xót trong lòng đều tuôntrào.
Tôi luống cuống tìm điện thoại, cũng chẳng suy nghĩnhiều liền ấn bừa một số điện thoại, cũng chẳng biết là mình đang gọi cho ainữa. Ánh sáng của màn hình khiến tôi đau mắt.
“Em yêu?”. Chất giọng trầm ấm của Mục Thần Chi ngâncao ở âm cuối. Trong phút chốc, tôi như nhìn thấy khóe môi khẽ cong lên củaanh, tựa như mặt trời mùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dao-hoa-cua-tieu-mat/2881650/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.