Cái gì phải đến sẽ đến,
Chỉ có hạt mưa làm bạn với nỗi đau,
Cứ tưởng rằng mọi chuyện sẽ không nhưthế,
Cứ vòng vo mãi, cuối cùng vẫn vẽ lênđường viền của vận mệnh.
Về đến nhà, nằm trên giường ngậm nhiệt độ kế, tôi hơisốt. Đắp hai chiếc chăn, tôi mê man thiếp đi, chỉ cảm thấy toàn thân nhớp nhápmồ hôi, ngứa ngáy, tóc còn chưa khô hẳn, dính bết vào cổ rất khó chịu, chiếcgối bị thấm ướt, tôi cũng chẳng rõ là mình nóng hay lạnh nữa, áp lòng bàn taylạnh buốt lên má mà cũng không giảm sốt.
Mơ màng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, tôi đưa tayra với, rồi lại ngã lăn ra giường, nhấc điện thoại lên xem, lại là số máy đángghét có đuôi 523. Ngày Hai mươi ba tháng Năm cũng chính là ngày sinh nhật tôi.Tôi kiệt sức chỉ biết áp ống nghe vào tai.
“Mở cửa!”. giọng Mục Thần Chi vang lên khiến tôi kinhngạc. Lại là anh ta!
Người đỗ xe dưới lầu hôm ấy chính là anh ta, hằng đêmgọi điện thoại đến nhưng không nói gì, cũng là anh ta!
“Mở cửa!”, giọng nói đã hơi mất kiên nhẫn. Một lúc saulại nói thêm. “Anh đang ở ngoài cửa.”
Nhất định là Mục Thần Chi sợ đánh thức hàng xóm nênmới không nhấn chuông cửa, tôi cũng thấy không nên làm phiền những hộ bên cạnhnên đành xỏ dép ra mở cửa.
Hành lang đã tối đèn từ lâu, Mục Thần Chi mặc chiếc áogió sẫm màu, một tay đút túi áo, tay còn lại đang chống vào cửa, cả thân hình thấpthoáng trong bóng tối, chỉ có đôi mắt sáng như hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dao-hoa-cua-tieu-mat/2881648/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.