Tưởng rằng sẽ qua đi, sẽ nhạt nhòa trongký ức.
Cuối cùng vẫn chờ đợi nơi chốn cũ.
Đối diện với quá khứ,
Em phải làm thế nào để mỉm cười và bướcqua?
Nỗi đau sâu đến thế, hãy để em nhẹ nhàngquên đi.
Ngày đầu tiên xuất viện, Thiệu Bỉnh Hàm nói phải tổchức tiệc mừng. Bàn ăn được trang trí theo phong cách sông nước vùng Giang Nam.Trên mái hiên là một dải đèn chùm đỏ rực, ấm áp. Phòng ăn ngăn cách với bênngoài bởi tấm cửa kính hình vòng cung. Từ trong nhìn ra, có thể thấy những lásen nhẹ nhàng lay động trên mặt hồ.
Lúc tôi vào phòng, Sở Tây Thừa và Minh Thiên Diệu đangngồi hát cùng bạn gái. Vừa nhìn thấy tôi, hai người tỏ ra như đã thân quen từlâu, đồng thanh gọi lớn: “Em gái!”.
“Đây rõ ràng là em gái của tôi. Đã được gắn mác. Kẻnào mà dám lớn tiếng hô hào nữa thì nếu là nam sẽ bị cung hình, là nữ thì thảtrôi sông.” Thiệu Bỉnh Hàm nhướn mày nói liến thoắng.
Ăn xong bữa, tôi và Thiệu Bỉnh Hàm tranh nhau chiếcđiều khiển từ xa. Tôi chồm nửa người lên người anh ta, hai tay với lên cao, rấtgiống tư thế phạm nhân đang bị tra khảo.
Đúng lúc đó thì cánh cửa bật mở.
Mục Thần Chi xuất hiện, khoác trên mình bộ vest hiệuGianfrancoFerré lịch lãm, thắt ca vát màu xanh bạc, phong lưu bướcvào. Bên cạnh anh ta còn có một mỹ nhân với vẻ đẹp chimsa cá lặn. Không phải là cô người mẫu hôm đó. Đôi giày đỏ cô tađi trông thật tươi đẹp, chói mắt.
Thật trêu ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dao-hoa-cua-tieu-mat/2881643/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.