Editor: Frenalis
Vào lúc hoàng hôn, hai binh lính lôi Ngải Lợi đang bị trói chặt tay đến trước cửa.
"Ngải Vi!"
Nhìn thấy người trong phòng, Ngải Lợi vấp chân suýt ngã, hai mắt lập tức đỏ hoe. "Sao lại là em? Tại sao em lại ở đây? Đôi mắt em sao lại thành ra thế này?"
Một loạt câu hỏi dồn dập nhưng không nhận được câu trả lời, cô chỉ ôm Ngải Lợi một cái, rồi tháo sợi dây thừng thô đang trói anh ấy lại.
Ngải Lợi không hề bị thương, cử động bình thường không có dấu hiệu bị tra tấn, điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Trong lúc vui sướng vì gặp lại em gái, Ngải Lợi mừng rỡ đến quên cả mọi thứ. "Ngải Vi! Bao năm nay em không về, em không biết mẹ đã lo lắng cho em thế nào, ngày nào mẹ cũng nhắc đến em. Về với anh đi, chúng ta sẽ mãi là một gia đình."
Cô vẫn im lặng, nhẹ nhàng vỗ vai Ngải Lợi.
Ngải Lợi chậm chạp nhận ra không khí quá mức trầm trọng. Nhìn thấy nhiều binh lính bên ngoài, lời nói bỗng chững lại, bắt đầu run rẩy. "Ngải Vi, em không phải là phù thủy đó, đúng không? Người ta nói đó là em, nhưng chỉ là trùng hợp khi em có đôi mắt đỏ, đúng không?"
Ngải Lợi sợ hãi chờ đợi câu trả lời. Anh ấy không hiểu tại sao lại có nhiều binh lính vây quanh như vậy, không biết người phụ nữ quý phái ngồi bên bàn là ai, không hiểu hai quý tộc bên ngoài sao lại cứ nhìn chằm chằm vào họ. Anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-danh-tuong-vi/3714276/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.