Gió thổi tung tấm trải giường trắng muốt, dưới bầu trời trong xanh như những con sóng cuộn trào.
Trong ngôi làng yên bình và tĩnh lặng, có một ngôi nhà nhỏ với mái nhọn. Bên ngoài, Ngải Lợi đang sửa hàng rào, thành thạo cạo bỏ lớp gỗ mục nát và sơn lại. Sa La từ vườn rau bước vào, chiếc giỏ nặng trĩu đầy rau diếp cùng khoai tây tươi.
"Con sẽ nấu ăn, mẹ vừa khỏi chân, nên cần nghỉ ngơi nhiều hơn." Ngải Lợi đón lấy chiếc giỏ, đỡ mẹ ngồi xuống, "Chờ một chút, con sẽ làm xong ngay."
Ngải Lợi đóng nốt mấy cái đinh cuối cùng, còn Sa La nhìn lên bầu trời xanh thẳm thở dài: "Không biết bây giờ A Vi đang ở đâu."
Vừa làm việc, Ngải Lợi vừa trấn an mẹ. "Mẹ đừng lo, các vị tiên sinh đó trông có vẻ là người tốt."
"Dù họ có là những quý ông tử tế, tại sao nhất định phải để A Vi làm thị nữ chứ? Gia đình mình khó khăn lắm mới được đoàn tụ." Sa La buồn bã bất lực. "A Vi còn trẻ, lại là con gái, làm sao mẹ có thể không lo lắng?"
Ngải Lợi gãi đầu. "Con thấy họ giống quý tộc, chắc sẽ giữ lời hứa mà đối xử tử tế với A Vi."
Sa La càng nghĩ càng lo. "Họ còn để lại cả túi vàng, mà số tiền đó quá nhiều chỉ để thuê thị nữ. Chẳng lẽ... trời ạ, sao lúc đó mẹ lại đồng ý chứ!"
"Mẹ quên rồi à, chính A Vi bảo mẹ nhận lấy mà." Ngải Lợi bỏ búa xuống, ngồi cạnh mẹ an ủi. "Cô ấy nói không sao đâu, bảo chúng ta ở lại đây, còn cô ấy sẽ cùng mấy người đó trả lại Phương Lệ Na cho công tước Tác Luân. Dù có chuyện gì xảy ra, công tước cũng sẽ giúp cô ấy mà."
Nghe lời Ngải Lợi, Sa La yên tâm được đôi chút, nhưng vẫn cau mày. "Không biết bao giờ A Vi mới về?"
Ngải Lợi nghĩ một lát. "Cô ấy nói sẽ viết thư đều đặn. Nếu có gì không ổn, con sẽ đến đón cô ấy ngay."
*****
Có tiếng gọi dịu dàng từ phía sau. Ngải Vi quay đầu lại.
Phương Lệ Na ôm lấy cô, ngẩng đầu nhìn lên. "Ngải Vi, sao chị lại phải làm việc cho mấy người đó?"
Ngải Vi đặt bình nước xuống, ôm lấy cơ thể nhỏ bé của đứa trẻ. "Họ cần một người thị nữ."
"Nhưng tất cả mọi việc đều do chị làm." Phương Lệ Na không vui dựa vào Ngải Vi. "Em không thích họ, em ghét việc chị lúc nào cũng bận rộn như thế."
Ngải Vi khẽ hôn lên đôi má mềm mại của cô bé, trong lòng ấm áp vô cùng.
Phương Lệ Na nhăn mũi. "Ngải Vi, khi em gặp cha, em nhất định sẽ bảo cha mua chị về, để chị chỉ làm thị nữ của em thôi."
"Cảm ơn công chúa nhỏ Phương Lệ Na." Ngải Vi bật cười, nhẹ nhàng dỗ dành, "Em có thể về trước chờ chị được không? Chị dọn dẹp xong sẽ về ngay."
Phương Lệ Na gật đầu, ngoan ngoãn đi dọc theo lối cũ trở về, Ngải Vi nhìn theo bóng dáng nhỏ bé khuất dần trong đám cây cỏ, rồi mới ngồi xuống tiếp tục rửa bát đĩa.
Phương Lệ Na đá mấy viên sỏi về chỗ trú, nơi La Phi và Tát Sa ngồi một bên, Lâm Tích ở bên kia, dù cùng hành trình nhưng lại chẳng mấy thân thiết, bầu không khí thường yên lặng.
La Phi đang viết thư, Tát Sa có vẻ chán nản, ra hiệu cho Phương Lệ Na lại gần. Cô bé quan sát cẩn thận một lúc rồi từ từ bước tới, vuốt váy ngồi xuống.
"Cháu có muốn kẹo không?" Tát Sa mở tay, như làm ảo thuật xuất hiện vài viên kẹo xinh xắn, giấy gói lấp lánh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo sự nghi ngờ, cẩn thận không trả lời.
Tát Sa mỉm cười dụ dỗ. "Nếu muốn ăn thì nói với chú, như vậy chú mới có thể cho cháu."
Câu trả lời của Phương Lệ Na khiến Tát Sa bất ngờ. "Nếu chú định cho, thì không cần cháu phải nói." Edit: FB Frenalis
Dường như gặp phải một con cá khó nhử, Tát Sa bật cười, hào phóng đặt kẹo vào tay cô bé. "Được thôi, cháu thắng rồi."
Phương Lệ Na cầm kẹo nhưng không ăn, cúi đầu chơi đùa với lớp giấy gói.
"Cháu có nhớ cha không?" Tát Sa hỏi về công tước Tác Luân, người mà Lâm Tích từng nhắc đến với vẻ rất quan tâm.
Phương Lệ Na liếc nhìn hắn, một lúc lâu mới gật đầu.
"Xin lỗi, thời gian này chúng ta phải đi nhiều, có lẽ sẽ hơi vất vả."
Nhìn về phía con suối xa xa, Phương Lệ Na trả lời chẳng liên quan. "Chú có bắt nạt Ngải Vi không?"
Tát Sa mỉm cười. "Chú trông xấu đến thế sao?"
"Ngải Vi rất tốt, nhưng luôn có người muốn bắt nạt chị ấy." Phương Lệ Na quay lại nhìn hắn, giọng không vui. "Các chú cũng ghét đôi mắt của chị ấy sao? Giống như những người khác?"
Tát Sa nhướng mày, không để ý lắm. "Đôi mắt đỏ thật đặc biệt, nhưng chỉ là không thường thấy thôi." Hắn đã từng đi nhiều nước cùng đoàn tàu, màu mắt khác lạ không còn xa lạ gì với hắn.
"Chú trông có vẻ thông minh, vậy hãy đối xử tốt với chị ấy hơn." Giọng Phương Lệ Na như người lớn mà nghiêm túc khuyên bảo. "Không có ai tuyệt vời hơn Ngải Vi đâu."
"Cảm ơn lời khuyên của cháu." Tát Sa cố nhịn cười, trêu chọc. "Cô tiểu thư đáng yêu, cháu có thể nói cho chú biết, tại sao cháu lại thích Ngải Vi đến thế không?"
Phương Lệ Na suy nghĩ một lát rồi trả lời. "Chị ấy là thiên thần đẹp nhất, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, luôn bảo vệ cháu."
Tát Sa cười lớn, ánh mắt thoáng chút khinh miệt.
Thiên thần ư? Nhân từ ư? Đó chỉ là vẻ ngoài của chiếc mặt nạ dịu dàng thôi. Đứa trẻ ngây thơ này bị người ta bán mà chẳng hề hay biết. Trên đời này làm gì có thiên thần với đôi bàn tay đầy máu chứ? Chỉ có những cô bé ngốc nghếch mới coi phù thủy là thiên thần trong trắng mà thôi.
Nghe thấy sự chế giễu trong tiếng cười, Phương Lệ Na giận dỗi im lặng, từ chối tiếp tục nói chuyện với Tát Sa.
Lâm Tích bỗng cất lời, cắt ngang trò đùa của Tát Sa. "Gần đây công tước Vĩ Khắc đã cử sứ giả đến giao hảo với Sa San."
Ánh mắt Tát Sa lóe lên. "Hắn đang rất lo sợ."
Lâm Tích thản nhiên nói. "Đúng vậy, hắn muốn liên minh với nhà họ Lâm để chống lại chính phủ mới."
"Rõ ràng công tước Vĩ Khắc đã hoàn toàn thất bại trong khoản đầu tư vào Tu Nạp." Tát Sa thích thú. "Tôi nhớ nhà họ Lâm và Vĩ Khắc từng là kẻ thù chính trị."
Lâm Tích hờ hững đáp. "Đó là chuyện quá khứ, giờ chúng tôi có chung một kẻ thù mạnh."
"Bạn bè càng nhiều càng tốt," Tát Sa mỉm cười, rõ ràng là Lâm Tích đã quyết định hợp tác với công tước Vĩ Khắc. "Vậy gia tộc Lâm thị sẽ điều quân để bảo vệ lãnh thổ của công tước sao?"
Lâm Tích cười nhạt. "Hắn thực sự đã đưa ra yêu cầu đó, nhưng đáng tiếc là địa hình khu vực ở đó rất khó phòng thủ. Nếu quân của chính phủ tiến công, tôi khuyên công tước Vĩ Khắc nên từ bỏ nó và rút lui về thành Sa San."
Tát Sa đã hiểu rõ ý đồ, khẽ mỉm cười mà không nói thêm.
Thay vì chia quân ra để đối đầu với kẻ địch, tốt hơn là giữ vững một khu vực, dù Lâm Tích có quan tâm đến điều kiện hợp tác với Vĩ Khắc, anh ta cũng chỉ chọn cách đứng ngoài quan sát. Đợi đến khi kẻ thù dồn ép công tước đến bước đường cùng, mọi thứ sẽ tự nhiên rơi vào tay Lâm Tích. Tộc trưởng trẻ tuổi của Lâm thị hiểu rất rõ nghệ thuật "tọa sơn quan hổ đấu". Tát Sa cười đùa: "Nếu công tước Vĩ Khắc vẫn kiên quyết chống lại quân đội chính phủ..."
Lâm Tích không hề tin tưởng vào khả năng quân sự của Vĩ Khắc, đáp ngay mà không cần suy nghĩ: "Hắn không thắng nổi Tu Nạp đâu."
Tát Sa nhướng mày. "Nghe nói công tước Vĩ Khắc đã chiêu mộ một lượng lớn lính đánh thuê, còn bỏ ra một khoản tiền lớn để thuê một tướng quân đã về hưu từ nước Tô Mạn làm chỉ huy."
Trên trán Lâm Tích thoáng hiện lên một chút hằn học. "Trừ khi đối thủ của hắn không phải là Tu Nạp."
Tát Sa tỏ ra hứng thú. "Nghe như anh rất hiểu về Tu Nạp."
Có rất nhiều câu chuyện đồn đại về sự thăng tiến của Tu Nạp, gần như biến anh thành một huyền thoại.
Lâm Tích trầm mặc trong giây lát, sau đó mở miệng với giọng điệu không cảm xúc: "Tu Nạp xuất thân thấp kém, nhưng từ khi còn trẻ đã có tham vọng lớn, thậm chí còn trà trộn vào học viện quân sự hoàng gia. Tính cách hắn cứng rắn, ý chí kiên cường, để đạt được mục tiêu không từ bất cứ thủ đoạn nào. Hắn là người khó đoán nhất mà tôi từng gặp."
Tát Sa lắng nghe, vẻ mặt đăm chiêu.
"Trong trận chiến Phàm Đăng, hắn đã phái nhiều đội nhỏ ra trận chỉ để hy sinh, dùng máu của họ để làm tê liệt kẻ thù, nhờ vậy mới giành được chiến thắng, nhưng sau đó không hề nhắc đến chuyện này; Khoa Tá là bạn cũ của hắn, chính nhờ sự giới thiệu của Khoa Tá mà Tu Nạp được chỉ huy trận chiến Thổ Luân, nhưng cuối cùng, hắn lại ngầm kích động đưa người bạn thân lên đoạn đầu đài; công tước Vĩ Khắc đã góp phần lớn tài lực cho cuộc chính biến của hắn, vậy mà ngay khi lên nắm quyền, Tu Nạp đã hủy bỏ hôn ước với con gái riêng của công tước." Vẻ mặt Lâm Tích u ám, ngữ khí lạnh băng. "Tôi gặp hắn khi mới 17 tuổi, và chỉ đến vài năm trước mới nhận ra mục tiêu của hắn là không ngừng leo cao, cho đến khi đạt đến đỉnh cao quyền lực. Trong quá trình đó, bao nhiêu người chết, bao nhiêu máu đổ, những thủ đoạn bỉ ổi đến đâu, hắn cũng chẳng quan tâm."
Tát Sa có chút khâm phục. "Tu Nạp quả là lạnh lùng tàn nhẫn nhưng cũng rất thông minh, từng bước đi của hắn đều rất chắc chắn."
Lâm Tích cười khẩy. "Hắn là một kẻ cơ hội bẩm sinh, một chính trị gia máu lạnh, chơi đùa với đám dân mù quáng trong tay, nhưng lại được ca tụng hết lời. Thật nực cười."
Sự thù hận của Lâm Tích đối với vị quan Chấp Chính này không có gì đáng ngạc nhiên, bởi chú của anh ta, cựu công tước Lâm Nghị Thần đã chết dưới tay Tu Nạp.
Tát Sa khéo léo chuyển chủ đề. "Có tin tức gì thêm về nguồn năng lượng mới không?"
"Sau khi chính quyền chiếm được căn cứ Hưu Ngoã, họ đã giam lỏng tất cả các nhà nghiên cứu trong dự án Thần Hoả. Ngay cả những người được điều chuyển cũng bị kiểm soát, vì vậy việc tiếp cận sẽ rất khó khăn." Chính phủ đã bảo vệ chặt chẽ đến mức người của Lợi Tư khó mà nhúng tay vào, dù vậy Lâm Tích không giấu nổi niềm vui thầm trong lòng.
"Căn cứ Hưu Ngoã thật đáng kinh ngạc," Tát Sa tỏ ra như đang vô tình trò chuyện. "Nghe nói ở đó còn có vài bí mật khác, thậm chí còn quan trọng hơn cả Thần Hoả."
Lâm Tích bất động thanh sắc mà nói: "Có lẽ đó chỉ là trò vẽ vời của đám nghị viên già nua kia. Ai mà biết đó là thứ gì, dù sao cái anh cần là Thần Hoả, còn những thứ khác chẳng liên quan."
Tát Sa chỉ mỉm cười nhã nhặn, không nói thêm gì nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]