Bữa tiệc hoàng gia hoàn hảo sắp kết thúc, thì một sự kiện bất ngờ xảy ra vào rạng sáng.
Thẩm phán Hưu Ngoã đã chết, thi thể được tìm thấy chìm trong hồ nước của một đài phun nước trong vườn.
Cái chết đột ngột gây náo động, buổi tiệc được canh phòng cẩn mật bỗng trở nên đầy nguy cơ, ai nấy đều sợ hãi. Một số quý bà yếu đuối ngất xỉu trong vòng tay các quý ông khi nghe tin khủng khiếp này. Hoàng đế bệ hạ vô cùng bàng hoàng, sau khi ngự y kiểm tra kỹ lưỡng, xác định rằng hắn chết do say rượu và ngã xuống nước, loại bỏ khả năng bị giết hại.
Kết luận này khiến không khí kinh hoàng nhanh chóng tan biến, các tướng lĩnh chịu trách nhiệm bảo vệ cũng thở phào nhẹ nhõm. Giới quý tộc bắt đầu phàn nàn về sự xui xẻo của kẻ chết không đúng lúc, nhưng Lâm Y Lan vẫn còn nghi ngờ.
Cô vẫn nhớ rõ về thẩm phán đã chết, vị thẩm phán Hưu Ngoã này từng đội tóc giả bạc khi tuyên án tại một buổi hành hình, oai nghiêm như hiện thân của thần luật pháp. Người ta nói rằng hắn nổi tiếng khắt khe trong xét xử, đặc biệt ưa chuộng án tử, và đã dốc sức chuẩn bị cho buổi tiệc hoàng gia này, nỗ lực không ngừng để tìm kiếm một chức vị cao hơn.
Thật khó tin một người như vậy lại có thể say rượu đến mức chết đuối trong ngày diễn ra bữa tiệc.
Nhưng điều đó không còn quan trọng. Tất cả mọi người đều hoan nghênh kết luận của ngự y, chẳng ai muốn tra xét thêm về cái chết của một thẩm phán địa phương. Tuy nhiên, trong tháng tiếp theo, các tướng lĩnh chịu trách nhiệm an ninh tại buổi tiệc đều bị công tước Lâm trừng phạt với nhiều lý do khác nhau, và các mệnh lệnh ngày càng nghiêm ngặt hơn.
Sóng gió của bữa tiệc đã qua, nhưng rõ ràng không phải đối với công tước Lâm.
Với sự hiểu biết của Lâm Y Lan về cha mình, hành động này là dấu hiệu cho một cuộc thanh trừng toàn diện trong nội bộ căn cứ. Việc một kẻ sát nhân có thể lẻn vào bữa tiệc hoàng gia một cách âm thầm và giết người là một thông tin cực kỳ đáng sợ.
Ngoài khoảng thời gian ngắn mất tích, Tần Lạc không hề bộc lộ bất kỳ dấu hiệu bất thường nào. Anh ta vẫn tỏ ra kính trọng tướng quân và săn sóc vị hôn thê, có thể dự đoán rằng trước lễ đính hôn sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.
Nhưng Lâm Y Lan không có tâm trí quan tâm đến Tần Lạc, cô đang lo lắng cho sức khỏe của bà Mã Á, người nhũ mẫu cố chấp mà cô không thể yên tâm bỏ lại. Khi vừa có kỳ nghỉ, cô lập tức giao lại mọi công việc và xin phép rời căn cứ.
*****
Nhà ga phía Tây thành phố Hưu Ngoã đông đúc và ồn ào.
Một chuyến tàu chở khoáng sản vừa cập bến, các công nhân bốc xếp đi lại tấp nập trên sân ga.
Sau khi mua vé, Lâm Y Lan đứng chờ bên ngoài nhà ga. Ở nơi không xa, tiếng ồn ào vang lên, hai người đàn ông đang khiêng đồ va vào nhau rồi cãi vã. Lâm Y Lan nhìn về phía đó, chợt thấy một bóng người đi xe đạp lướt qua, nhanh chóng cướp đi chiếc va li cô để trên mặt đất.
Trong chiếc vali có túi tiền và tấm vé tàu vừa mua, Lâm Y Lan trong lòng thắt lại, lập tức đuổi theo.
Kẻ trộm là một thiếu niên, hắn đạp chiếc xe đạp kêu leng keng, phóng đi rất nhanh, chỉ chốc lát đã rẽ qua góc phố. Lâm Y Lan đuổi theo mấy chục mét, nhặt lấy một hòn đá ven đường ném về phía sau bánh xe đang quay tít. Xe đạp lập tức đổ ầm xuống, tên trộm lăn tròn trên mặt đất, hất chiếc vali về phía đồng bọn bên kia đường, còn hắn thì chạy trốn vào con hẻm tối.
Những tên trộm ở Hưu Ngoã thường phối hợp ăn ý với nhau, dựa vào địa hình quen thuộc, lần lượt chuyền tay nhau, lủi vào khu ổ chuột ẩm thấp và bẩn thỉu. Lâm Y Lan do dự một lát, nghĩ đến chuyến tàu duy nhất trong ngày, cô cắn răng tiếp tục đuổi theo. Đường đi ngày càng phức tạp, cô rẽ qua một góc hẻm, trước mặt đột nhiên là một con đường cụt.
Lâm Y Lan cảm thấy tim mình trùng xuống, hiểu rằng mình đã rơi vào bẫy.
Vài người đàn ông cao lớn đứng cách cô chỉ vài bước chân, như những kẻ chờ đợi con mồi sa lưới. Không cần quay đầu, Lâm Y Lan cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, ba đến năm người vây quanh, chặn kín mọi đường thoát.
Thiếu niên kia bỏ chiếc vali xuống, đứng sau lưng nhóm người, hắn tháo chiếc mũ xuống, lộ ra gương mặt đầy thù hằn mà cô không hề xa lạ. "Cô không thể thoát đâu."
"Tiêu Ân? Tại sao?" Lâm Y Lan căng thẳng, khu vực này đã vào sâu trong khu ổ chuột, địa hình hoàn toàn xa lạ với cô.
"Sao cô không tự hỏi mục đích của mình là gì?" Tiêu Ân nghiến răng, nhếch mép cười lạnh thấu xương. "Con gái của công tước đồ tể giả dạng thành binh sĩ cấp thấp để tiếp cận chúng tôi, rốt cuộc là vì cái gì?"
Trong đầu Lâm Y Lan vang lên một tiếng ù, lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi lạnh. "Tôi không hiểu cậu đang nói gì."
"Muốn chối sao? Tôi chính tai nghe được cuộc trò chuyện của cô với người phụ nữ đó trên ban công." Tiêu Ân bật cười lớn, ánh mắt khinh miệt đầy chế giễu. "Nếu tôi là cô, tôi sẽ không ngu ngốc đến mức tự tay trao quyền thừa kế cho kẻ khác. Chỉ cần thể hiện hợp với mong đợi của lệnh tôn, sau khi ông ta chết, cô sẽ trở thành nữ công tước của gia tộc Tường Vi...". Edit: FB Frenalis
Tiêu Ân bắt chước giọng điệu của Na Ly một cách châm biếm, cười đắc ý. "Công tước của gia tộc Tường Vi, Lâm Nghị Thần - kẻ giết người không gớm tay ở thành Hưu Ngoã, đã dùng chính con gái mình để thăm dò tình báo, định một mẻ hốt trọn chúng tôi. Đáng tiếc là thần linh đã cho tôi phát hiện ra âm mưu này, ngược lại bắt được một con tin quý giá. Tôi không ngu ngốc như Phỉ Qua, bị cô mê hoặc đến mức không còn phân biệt được gì."
"Lời cậu nói thật nực cười, giống như những tưởng tượng hoang đường." Lâm Y Lan bình tĩnh trở lại, ánh mắt lướt qua mấy khẩu súng đeo trên thắt lưng của bọn họ. "Cậu muốn giết tôi chẳng qua là vì Phỉ Qua, anh ấy đã cướp đi địa vị của cậu? Cậu không dám đường đường chính chính tranh giành, mà lại bịa ra câu chuyện nực cười này."
Sắc mặt Tiêu Ân đột nhiên trở nên hung dữ, máu nóng dồn lên mặt hắn. "Đáng lẽ phải là tôi, cha tôi bị điên mới giao cho Phỉ Qua. Anh ta là một kẻ hèn nhát, không bao giờ dám thách thức quân đội, anh ta vốn không..."
"... không xứng làm thủ lĩnh, chỉ có cậu mới xứng đáng?" Không để Tiêu Ân nói hết, Lâm Y Lan cắt ngang với giọng mỉa mai. "Cậu chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành. Cậu hiểu hậu quả của việc khiêu khích là gì không? Cậu có biết bao nhiêu binh lính của đế quốc đang đóng quân ở Hưu Ngoã không? Quân đội có thể nghiền nát thành phố này bất cứ lúc nào, các người ẩn náu trong đám dân nghèo, cuối cùng sẽ liên lụy họ bị phá hủy bởi pháo hỏa. Cha cậu làm đúng, cậu không phù hợp để gánh vác trách nhiệm, thậm chí cậu còn chưa học được cách sử dụng đầu óc."
"Đó là Phỉ Qua nói sao? Anh ta chỉ biết rụt đầu trốn tránh, chẳng làm được gì cả..."
"Người ngu ngốc chính là cậu." Giọng Lâm Y Lan không cao, nhưng đủ để áp chế Tiêu Ân. "Ngoài kiêu ngạo và bốc đồng, cậu còn gì nữa? Đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi để tấn công Phỉ Qua, chỉ nhằm tranh đoạt quyền lực để thỏa mãn cái khát vọng kiểm soát đáng thương của mình. Cậu không thấy trò trẻ con này đáng xấu hổ sao?"
"Đừng nhắc đến cha tôi, tôi sẽ sớm báo thù cho ông ấy!" Tiêu Ân gầm lên, giận dữ vung nắm đấm. "Chờ khi công tước Lâm nhìn thấy con gái mình bị kéo lê trên đường, hắn sẽ hiểu thế nào là quả báo. Tôi rất mong đợi được thấy biểu cảm của hắn vào lúc đó!"
"Thật nực cười, cậu nghĩ rằng..." Biểu cảm của Lâm Y Lan đột nhiên thay đổi thành ngạc nhiên. "Phỉ Qua!"
Mấy kẻ chắn trước mặt cô giật mình, đồng loạt quay đầu lại.
Trong khoảnh khắc đó, Lâm Y Lan lao lên, nhanh như chớp hạ gục hai người, Tiêu Ân hoảng loạn rút súng, nhưng chưa kịp ngắm thì cô đã phá vỡ vòng vây, mượn đà nhảy lên, vượt qua bức tường cuối ngõ và biến mất ở phía bên kia.
Tiêu Ân tức tối chửi rủa, thổi một tiếng còi vang dội.
Tiếng còi tập hợp một đám đông, nhưng bọn họ không tỏ ra tích cực với mệnh lệnh của Tiêu Ân, mà ngược lại bàn tán nghi ngờ. Bầu không khí lạnh lẽo và nặng nề bao trùm, Tiêu Ân tức giận đến mức rút ra khẩu súng quý báu của mình.
"Người phụ nữ đó là gián điệp của quân đội, nếu cô ta thoát ra ngoài, không ai trong chúng ta sống sót! Không tin thì cứ tra hỏi công khai, rồi các người sẽ biết tôi và Phỉ Qua, ai mới là kẻ đáng tin hơn! Ai bắt được cô ta sẽ được nhận khẩu súng này!"
Khẩu súng đen bóng loáng hiện ra trước mắt mọi người, giống như một phần thưởng giá trị cao.
Đám đông lập tức phấn khích, chia thành từng nhóm nhỏ tự nguyện tham gia truy tìm, bầu không khí sôi nổi chẳng khác gì một cuộc săn lùng đầy kích thích. Nhưng bất chợt, sự hứng khởi ấy như bị dội một gáo nước lạnh, im lặng lan ra khắp đám đông, làm đông cứng mọi âm thanh.
Một người đàn ông tiến lại gần, dáng người cao ráo của anh mang theo áp lực vô hình, khiến đám đông lập tức dạt ra nhường lối đi.
Người đàn ông dừng lại trước mặt Tiêu Ân.
Khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, chỉ riêng sự im lặng của anh đã khiến Tiêu Ân cảm thấy khó xử, ánh mắt không yên bất giác né tránh. Đột nhiên, Tiêu Ân nhìn thấy thiếu niên đi theo sau người đàn ông, cơn giận lập tức chuyển hướng. "Phan! Cậu là đồ phản bội!"
Phan bị quát, khó chịu quay mặt đi. "Tôi nghĩ chuyện này nên để Phỉ Qua quyết định, dù sao đó cũng là người phụ nữ của anh ấy, không nên tự ý hành động khi anh ấy rời khỏi thành."
"Đợi tôi tìm ra chứng cứ, anh ta sẽ biết thôi." Tiêu Ân yếu thế hơn, ánh mắt lẩn tránh cuối cùng cũng đối diện với Phỉ Qua. "Anh ngăn cản cũng vô ích. Cô ta là con gái của công tước Lâm, chúng ta không thể bỏ qua cơ hội này."
Lời nói vừa dứt, bốn phía lặng ngắt như tờ.
Một cái tên khơi dậy sự thù hận vô tận, nỗi sợ hãi và địch ý lan tỏa một cách vô hình, làm bùng cháy trong mọi ánh mắt.
Gia tộc Lâm thị, được gọi là thế gia Tường Vi, là một trong những gia tộc danh giá hàng đầu ở đất nước Tây Nhĩ.
Dân gian vẫn truyền tụng câu tục ngữ: "Thiết huyết Lâm thị đồng tồn tại với đế quốc", đủ để nói lên địa vị và nguồn gốc của gia tộc này. Khác biệt hoàn toàn với vẻ đẹp của đóa tường vi trên gia huy, Lâm thị nổi danh với sự tàn khốc và đẫm máu, bắt đầu từ vị công tước Lâm đầu tiên và truyền lại đến tận ngày nay.
Nếu nói Lâm thị gieo rắc cái chết khắp nơi vào thời kỳ sáng lập đế quốc là điều tất yếu của thời cuộc, thì thật khó để giải thích sự tàn bạo sắt đá của các thế hệ sau. Có lẽ, chỉ có thể dùng từ "hung ác" chảy trong dòng máu của họ để miêu tả.
Vị công tước Lâm đời thứ hai đã thảm sát hơn hai mươi vạn người trong một cuộc chiến ly khai ở phương Nam, bình ổn cuộc nổi loạn nhưng để lại vô số xác chết và dịch bệnh tràn lan, khiến vùng đất ấy phải mất bốn mươi năm mới hồi phục. Công tước đời thứ ba nổi danh trên chiến trường với sự dũng mãnh vô song, nhưng lại vô cùng tàn nhẫn với dân chúng biên cương, ra lệnh cho binh sĩ lục soát từng nhà cướp lương thực, khiến mười ba vạn người trong thành chết đói khi hắn giành được chiến thắng.
Đến đời công tước Lâm thứ tư, thứ năm... mỗi đời đều gắn liền với máu và lửa. Lịch sử huy hoàng của Lâm thị được dệt nên bằng sự tàn sát và đẫm máu, đủ để viết nên một truyền thuyết của đế quốc. Đến đời công tước Lâm Nghị Thần, khi ông ta chinh phục và sát hại man tộc biên giới, sáp nhập lãnh thổ vào Tây Nhĩ, ông ta đã để lại một câu nói nổi tiếng: "Lấy danh của ta, để thể hiện uy quyền của pháp luật."
Câu nói ấy đã được thực hiện triệt để tại biên cương, đến mức hai mươi năm sau khi công tước bị điều trở về đế đô, cái tên Lâm Nghị Thần vẫn có thể khiến trẻ con nơi biên giới nín khóc. Tỷ lệ phụ nữ so với đàn ông ở đó thậm chí chưa đến một phần năm.
Gia tộc Lâm thị giống như lưỡi kiếm sắc bén nhất của đế quốc, vừa quyền uy, tôn nghiêm lại vừa đáng sợ, với những danh hiệu như "Công tước máu", "Đồ tể lạnh lùng". Không ai ở xứ Hưu Ngoã không căm ghét họ đến tận xương tủy.
Cái tên mà Tiêu Ân nhắc đến tựa như một giọt nước đá rơi vào chảo dầu sôi, làm dấy lên một cuộc tranh luận ầm ĩ.
Sự phẫn nộ và thù hận trỗi dậy, sự nghi ngờ và mơ hồ đan xen, khiến bầu không khí trở nên hỗn loạn và ồn ào. Sắc mặt của Tiêu Ân càng thêm phấn khích.
Ánh mắt Phỉ Qua trở nên lạnh lùng, cho đến khi cuộc bàn luận dần lắng xuống, cuối cùng anh mở lời. "Ai là thủ lĩnh ở đây?"
Vẻ mặt Tiêu Ân cứng đờ, nín thở không trả lời.
"Ai?" Phỉ Qua lạnh lùng truy vấn.
Bầu không khí đột ngột căng thẳng, xung quanh lặng đi như chết chóc.
"Là anh!" Không chịu nổi áp lực đáng sợ, Tiêu Ân tức giận miễn cưỡng trả lời, lại bộc phát nói lớn. "Là anh thì sao! Anh chỉ biết bảo vệ người đàn bà đó, anh không xứng đáng làm thủ lĩnh!"
Sắc mặt Phỉ Qua lạnh lẽo, như thể đang nhìn một đứa trẻ vô lý gây rối. "Có chứng cứ gì?"
"Tôi chính tai nghe thấy!" Tiêu Ân bị lời nói của Phỉ Qua kích động, hét lên. "Tôi núp dưới ban công nghe được cuộc đối thoại của họ. Cô ta ăn mặc lộng lẫy như một công chúa, người trò chuyện cùng cô ta là phu nhân của một huân tước, họ còn nhắc đến chuyện thừa kế...."
"Còn ai nghe thấy nữa?" Phỉ Qua ngắt lời. "Ngoài cậu."
Tiêu Ân nghẹn lời, mặt tái xanh vì giận.
"Tiêu Ân khăng khăng rằng tình nhân của tôi..." Ánh mắt Phỉ Qua lướt qua từng khuôn mặt đang quan sát, giọng điệu lạnh lẽo và đầy châm biếm, "chính là tiểu thư công tước lộng lẫy vài ngày trước xuất hiện tại yến tiệc hoàng gia. Tôi nên chứng minh thế nào đây? Dẫn tiểu thư công tước thực sự đến khu ổ chuột này để làm chứng, để cô ấy đứng chân trần trên bùn mà nói: 'Thưa các ngài, các ngài nhầm rồi.'"
Đám đông cười ồ lên, sự thù địch đang căng thẳng dần tiêu tan.
"Hay là chúng ta mời công tước Lâm đến đây, hỏi xem tại sao ông ta lại cho phép con gái mình ra vào khu ổ chuột chỉ để lấy vài bản tin tức đáng thương. Tiểu thư công tước đáng lẽ phải có giá trị hơn thế chứ? Hoặc gợi ý công tước cử cả phu nhân huân tước mà Tiêu Ân nhắc đến, thêm cả phu nhân bá tước, tử tước và nam tước nữa. Có nhiều mỹ nhân như vậy, chắc chắn có thể diệt sạch bọn phản loạn ở Hưu Ngoã."
Tiếng cười càng vang rộn, mặt Tiêu Ân từ trắng chuyển sang xanh, giận dữ tung cú đấm vào kẻ gần nhất đang cười, gào lên đầy cuồng nộ, "Tôi nói thật đấy! Tôi thề trên danh nghĩa của cha tôi!"
Tiếng gào tan biến trong không khí, khi Tiêu Ân nhắc đến thủ lĩnh tiền nhiệm, đám đông lặng im.
Tiêu Ân cố nén cảm xúc gần như mất kiểm soát, từng chữ một buộc tội, "Cô ta là quân nhân đến từ quân đội đáng chết, điều này anh không thể phủ nhận! Tôi thề rằng thân phận của cô ta có điểm đáng nghi, với tư cách là thủ lĩnh, anh không có quyền cản trở, phải để chúng tôi tìm ra cô ta và điều tra rõ ràng. Nếu không, anh là người bị tư lợi làm mờ mắt, cố tình bao che!"
Cuộc bàn luận lại bùng lên, vô số ánh mắt hướng về Phỉ Qua, từ trong đám đông, những người ủng hộ Tiêu Ân bắt đầu đứng ra. "Ân nói đúng, dù cô ta có phải hay không, chúng ta đều phải tìm ra cô ta và điều tra rõ ràng, ngay cả thủ lĩnh cũng không thể ngăn cản."
Nhiều người nữa lên tiếng đồng tình, tiếng bàn tán dần lớn hơn. Tiêu Ân ngày càng đắc ý, ánh mắt đầy thách thức nhìn Phỉ Qua. Phỉ Qua nhìn quanh một lượt, rồi bất ngờ trả lời: "Ai nói tôi sẽ ngăn cản?"
Môi mỏng khẽ nhếch, Phỉ Qua thản nhiên như đang xem trò vui. "Không phải các người đang chuẩn bị thẩm vấn sao? Tôi sẽ chờ kết quả."
Tiêu Ân lập tức cứng họng, hồi lâu mới căm hận nói, "Cô ta đã chạy trốn rồi. Tôi muốn bắt sống nên không nổ súng, nếu không cô ta đã chết. Dù sao cô ta cũng không có đường thoát, sớm muộn gì cũng sẽ lọt vào tay chúng ta thôi."
Phỉ Qua không chút nương tình mà châm biếm, "Đã giăng bẫy sẵn và dẫn theo cả chục người, vậy mà vẫn không bắt được một cô gái. May mà có súng, nếu không, kẻ phải bỏ trốn có lẽ là cậu."
Tiêu Ân tức giận đến mức nói không lựa lời, "Nếu anh chịu ra mặt thì đâu cần tốn công như vậy."
Phỉ Qua không mảy may bận tâm. "Đáng tiếc là mấy tháng trước, cô ấy đã bắt gặp tôi và Kiều Phù trong phòng ngủ, từ đó hoàn toàn từ bỏ tôi, và sẽ chẳng bao giờ tin bất cứ lời nào tôi nói."
Tiêu Ân hằn học trừng mắt nhìn Phỉ Qua: "Cứ đợi đấy, tôi sẽ sớm giải cô ta đến trước mặt anh, phơi bày tất cả sự dối trá."
Nhìn xuống cậu thiếu niên đang hừng hực khí thế, khóe môi Phỉ Qua khẽ nhếch lên nhưng không hề có nét cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]