Chương trước
Chương sau
Quý Thập Bát đi đã mệt, liền ngồi xuống một gốc cây lớn. Mặt trời chói chang, bóng râm dưới cây mới mẻ, sảng khoái khiến người ta cảm thấy dễ chịu. Quý Thập Bát thở dốc, mở túi nước ra uống mấy ngụm.
Đến giờ đã gần sáu năm kể từ khi Quý Thập Bát nhận được bức thư cuối cùng của Nhiễm Phi Trạch. Trong mấy năm này, bản lĩnh của Quý Thập Bát tăng lên không ít, sư phụ và đại sư huynh đều cảm thấy cậu có thể độc lập ngao du rèn luyện. Quý Thập Bát cũng đang ấp ủ suy nghĩ này. Cậu ta thu dọn hành trang, quay về nhà một chuyến, cha mẹ, đệ đệ, các cháu trong nhà đều khoẻ, cậu thấy yên tâm, sau đó liền đi về phía đông.
Cậu chỉ bận tâm về một người, Nhiễm Phi Trạch đó giống như là sư phụ của cậu, lại giống như không phải.
Nhiễm Phi Trạch đã gửi cho cậu một phong thư, trong thư nói chàng cùng Tô Tiểu Bồi, nương tử của mình đi về phía đông, sống những tháng ngày tiêu dao như thần tiên, bảo bọn họ chớ nhớ chớ mong. Thư này Bạch Ngọc Lang cũng nhận được một bức thư, mọi người đều thấy vui mừng thay cho Nhiễm Phi Trạch. Đại sư huynh nói con người Nhiễm Phi Trạch này trước nay một thân một mình, thích làm cái gì thì làm cái đó, bây giờ có cô nương nhà hắn ở bên rồi, ắt hẳn sẽ tiêu dao tự tại, không có gì tiếc nuối.
Nhưng Quý Thập Bát lại có điều tiếc nuối, cậu luôn cảm thấy nhận được phong thư này rồi, sau này có thể cậu sẽ không còn gặp lại Nhiễm Phi Trạch nữa. Câu từng nghe Nhiễm Phi Trạch nói, sau khi người học thành tài, sư phụ của người cũng bỏ đi không quay lại nữa. Lẽ nào Nhiễm Phi Trạch cũng giống như sư phụ mình, truyền hết kỹ nghệ đúc kiếm lại cho cậu rồi vân du tứ hải, không quay lại nữa?
Nhưng Quý Thập Bát cảm thấy rất có lỗi với Nhiễm Phi Trạch, cậu chưa chính thức bái sư, nhưng lại học thủ nghệ của người. Nhiễm Phi Trạch không bận tâm, nhưng trong lòng Quý Thập Bát luôn cảm thấy thiếu nợ người. Trong mấy năm nay, Quý Thập Bát chăm chỉ nghiên cứu học tập võ nghệ của Huyền Thanh Phái, cũng đào sâu nghiền ngẫm cuốn sách Nhiễm Phi Trạch để lại, cậu vẫn luôn ở lại trấn Võ, vì hầm đúc Nhiễm Phi Trạch để lại ở đây. Cậu vừa học võ vừa đúc kiếm, sau này có ai hỏi, cậu cũng đều ngẩng đầu, ưỡn ngực, mà trả lời: Cậu kế nghiệp Huyền Thanh Phái và... Nhiễm Phi Trạch.
Trong giang hồ, một người bái hai sư môn là chuyện xấu hổ, là vô đức vô nghĩa. Nhưng sư phụ đã ngầm cho phép cậu, sư huynh cũng thấu hiểu cho cậu, Nhiễm Phi Trạch kia từ trước đến giờ cậu chưa từng gọi một tiếng sư phụ lại chẳng hề tính toán điều gì mà dạy hết bản lĩnh cho cậu, còn đem mật tịch của sư môn để lại cho cậu, vì thế cậu cần gì bận tâm đến ánh mắt của người đời. Hữu đức vô đức, hữu nghĩa vô nghĩa, không phải ai nói sao cũng thành vậy. Người ta còn nói Nhiễm Phi Trạch gian trá vô lương, nhưng cậu lại thấy, Nhiễm sư phụ cậu là người đại nhân đại nghĩa, lòng dạ rộng lượng.
Hôm đó, sư phụ Giang Vĩ Anh nói với cậu: “Con đã học thành tài, hãy đi khắp nơi trong giang hồ. Học võ học nghĩa, không thể cứ giam chân trong cửa là có thể thành sự. Lòng con ở viễn xứ, thì phải đi viễn xứ rèn luyện mới tốt.”
Quý Thập Bát vâng lời. Cậu cảm thấy sư phụ Giang Vĩ Anh đã nhìn thấu tâm tư của cậu, cậu nợ Nhiễm Phi Trạch một tiếng “sư phụ”, cậu muốn gặp lại người một lần.
Quý Thập Bát mang theo một chiếc hòm lớn xuất phát, bên ngoài chiếc hòm có treo thanh đại đao của cậu, bên trong hòm đựng rất nhiều dụng cụ độc môn cần thiết để đúc kiếm, rất nặng nhưng Quý Thập Bát cảm thấy mình vẫn có thể mang được. Cậu từng đồng ý với Nhiễm Phi Trạch, phải đem kỹ nghệ đúc kiếm của người tiếp tục truyền lại. Câu nghĩ rồi, cậu phải đi về phía đông, không tìm được Nhiễm Phi Trạch thì tìm kiếm một thiếu niên có tư chất ưu tú, tâm địa lương thiện để truyền lại kỹ nghệ của họ.
Quý Thập Bát phiêu bạt gần một năm, nhưng không nghe ngóng được bất cứ tin tức nào về Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi, chỉ nghe có người nhìn thấy một hán tử khoẻ mạnh dắt theo một vị nương tử tóc ngắn, hai người vô cùng ân ái, có điều cuối cùng họ đi đến phương trời nào thì không ai biết rõ.
Quý Thập Bát tìm kiếm không có kết quả, cuối cùng, ở lại thôn nọ, cậu gặp một thiếu niên rất vừa ý, nhưng phụ thân của cậu ta bệnh nặng cần phải chăm sóc, cậu ta không thể cùng Quý Thập Bát đi xa học nghệ. Quý Thập Bát không bận tâm, cậu lưu lại trong thôn, dạy thiếu niên kia bản lĩnh đúc đồ cơ bản, để cậu ta có được một chút thủ nghệ, nuôi sống bản thân và phụ thân.
Sau này, Quý Thập Bát rời khỏi thôn đó liền đi thẳng về phía thành Bình Châu. Lúc ở trong thôn, đột nhiên cậu có cảm hứng, nghĩ ra một thanh kiếm thích hợp với huynh ấy, cậu định quay lại trấn Võ đúc thanh kiếm này tặng cho Bạch Ngọc Lang. Khi ra ngoài tìm Nhiễm Phi Trạch, cậu qua chào hỏi Bạch Ngọc Lang, hai người cùng nhau uống rượu, nói về những chuyện đã qua, kỳ lạ là bọn họ đều không nhớ rõ lắm Tô Tiểu Bồi trông như thế nào, ngoại trừ tóc ngắn còn gì nữa nhỉ?
Quý Thập Bát lại nói đến chuyện Bạch Ngọc Lang dùng kiếm thì thích hợp hơn, Bạch Ngọc Lang trừng mắt. “Cậu đã nhìn thấy bổ khoái nào dùng kiếm chưa? Đưong nhiên là đao bổ khoái uy phong hơn.”
Khi đó Quý Thập Bát cũng không tức giận, chỉ nói: “Huynh đã gặp một người bái hai sư môn chưa? Ta chẳng phải như vây sao? Như thế cũng chẳng có gì là không tốt cả, các huynh làm bổ khoái là để bắt tặc bắt hung, có binh khí dùng vừa tay mới tốt, quan phủ cấp cho bội đao, không có nghĩa là bổ khoái nào cũng thích hợp dùng đao. Mỗi người mỗi khác, hà tất phải câu nệ.”
Dứt lời, mắt Bạch Ngọc Lang càng trừng to hơn. “Thập Bát à, cách cậu nói chuyện có chút giống Nhiễm thúc rồi đó.”
Giống sao? Quý Thập Bát ngồi dưới bóng cây cổ thụ, kéo kéo cổ áo, uống thêm ngụm nước nữa. Sau lần đó cậu nhận được thư của Bạch Ngọc Lang, viết nếu như huynh ấy sử dụng kiếm thì nhất định phải là một thanh kiếm đặc biệt tốt, đệ nhất thiên hạ. Huynh ấy nói phải do Quý Thập Bát đúc mới được.
Quý Thập Bát đọc được thư liền cười, cậu biết Bạch Ngọc Lang đang khích lệ cậu. Hôm đó khi dạy cậu thanh niên kia đúc đồ ở trong thôn, cậu lại nhận được thư của Bạch Ngọc Lang, viết huynh ấy đã được thăng lên làm bổ đầu, ngôn từ vô cùng đắc ý. Quý Thập Bát cảm thấy vui thay cho huynh ấy, đột nhiên nghĩ ra một thanh kiếm rất thích hợp với Bạch Ngọc Lang. Dù sao việc tìm người cũng rơi vào vô vọng, cậu quyết định quay về, báo tin bình an với sư môn trước rồi nhanh chóng ấn định ngày đúc kiếm cho Bạch Ngọc Lang, coi như lễ vật chúc mừng huynh ấy thăng lên làm bổ đầu.
Quý Thập Bát ngồi nghỉ dưới gốc cây một lúc lâu, nhìn sắc trời. Cứ thế này đi thêm độ nửa ngày nữa là có thể đến được thôn Hạnh Hoa, đêm nay cậu sẽ ngủ tại đó. Cậu tìm bọc giấy ở trong tay nải, lấy ra miếng lương khô cuối cùng, hy vọng phương hưóng này không sai, nếu không đêm nay cậu sẽ phải ở lại nơi hoang dã, còn phải tốn sức săn thú rừng mới có cái để nhét no bụng.
Vừa há miệng ra cắn một miếng bánh thì một chú chó con màu vàng, gầy gò ở đâu lật đật chạy đến, ngước cặp mắt to, đen láy nhìn chằm chằm vào miếng bánh của cậu. Quý Thập Bát nhìn con chó, lại nhìn miếng bánh trên tay, sau đó chia một miếng nhỏ cho nó. Con chó tội nghiệp lập tức chạy đến ăn, ăn xong lại ngồi xuống bên chân Quý Thập Bát, tiếp tục nhìn miếng bánh của cậu.
Quý Thập Bát bật cười, cắn một miếng bánh, thấy chú chó vàng đó giống như sắp sửa chảy nước miếng đến nơi, cậu lại chia một phần cho nó, con chó lại nhanh chóng ăn hết, ăn xong còn gắng sức vẫy đuôi với cậu, tiếp tục dán mắt vào chiếc bánh.
Quý Thập Bát cười cười với nó. “Vẫn muốn ăn à? Nhưng ta cũng đói rồi, chiếc bánh lại bé như vậy...”
Chú chó vàng kêu ăng ẳng hai tiếng đáng thương. Quý Thập Bát đưa tay ra xoa xoa đầu nó, nó không trốn, chỉ nhìn thẳng vào chiếc bánh.
“Được rồi. Ta đói thì vẫn còn chút sức lực, có thể tìm được một bữa ăn.” Cậu nói vậy rồi bẻ chiếc bánh ra làm mấy miếng, cho con chó tất cả. Chiếc bánh đó thực sự không đủ ăn, con chó ăn xong vẫn không đi, chờ mong được ăn tiếp. Quý Thập Bát cười cười, xoè năm ngón tay ra cho nó xem. “Không còn gì nữa rồi.”
Con chó nhìn tay của cậu, lại nhìn gói giấy trống không bên cạnh, vẫy vẫy đuôi bỏ đi. Quý Thập Bát cầm túi nước lên uống một ngụm nữa, dùng nước để lấp đầy dạ dày, chống lại cơn đói. Uống nước xong cậu cất túi nước đi, chuẩn bị tiếp tục lên đường, để buổi tối có thể kiếm được một bữa cơm, nhất định phải tìm được một thôn làng nào đó. Vừa muốn cất bước, cậu đột nhiên nghe thấy có một giọng nữ tử gọi lại: “Đại... đại hiệp.”
Quý Thập Bát quay lại nhìn, trên thây cây lớn không xa, một tiểu cô nương khuôn mặt bầu bĩnh đang nấp trong đám lá cây, cẩn trọng e dè thò đầu ra.
Ánh mắt cảnh giác, lại có vẻ mong đợi.
“Cô nương gọi ta?” Quý Thập Bát khách khí hỏi.
“Đại hiệp.” Tiểu cô nương mặt trong thấy Quý Thập Bát đáp liền cắn môi, bộ dạng đáng thương.
Quý Thập Bát đi đến đó, đứng dưới thân cây, ngẩng đầu nhìn nàng ta. “Cô nương có chuyện gì?”
“Đại hiệp...” Cô nương đó ngậng ngừng, cẩn trọng, nói giống như đang thương lượng: “Đại hiệp cứu mạng.”
Quý Thập Bát sững sờ, nhìn thân cây đó, cây rất cao, cành lá um tùm. “Cô nương không xuống được sao?” Quý Thập Bát hỏi, thầm nghi hoặc. Làm thế nào nàng ta lên trên đó được? Sau đó, trống ngực cậu đột nhiên đập loạn.
Trước đây, khi dạy cậu ta đúc kiếm, Nhiễm Phi Trạch từng nói, khi người gặp cô nương của mình, cô ấy bị mắc kẹt trên cây, còn hét lên kêu tráng sĩ cứu mạng. Hiện giờ, cô nương mặt tròn này cũng đang ở trên cây, hét lên đại hiệp cứu mạng.
Là trùng hợp hay có người muốn đưa tin cho cậu? Nhưng người biết được chuyện này và biết cậu cũng biết chuyện này thì chỉ có Nhiễm Phi Trạch mà thôi.
“Cô nương.” Quý Thập Bát điều chỉnh sắc mặt, lập tức trở nên coi trọng người trước mắt này.
“Đại iệ tên chi họ gì?” Cô nương mặt tròn cẩn thận hỏi.
“Tại hạ là Quý Gia Văn.” Quý Thập Bát đáp. Hỏi thân phận cậu, nhất định là muốn kiểm chứng thân phận.
“Qúy đại hiệp là nhân sĩ phương nào?”
“Thôn Hồ Lô, trấn Hồ Lô, thành La.”
“Môn nào phái nào?”
“Huyền Thanh phái, xếp hàng thứ mười tám.” Nhịp tim Quý Gia Văn đập rất nhanh, là Nhiễm Phi Trạch sư phụ sao? Nàng ta nhận uỷ thác của người mà đến ư?
Cô nương đó cẩn thận quan sát cậu, sau đó lại hỏi: “Đại hiệp đến đây có chuyện gì, muốn đi phương nào?”
“Tìm người.” Quý Thập Nhất vội đáp. “Cô nương, có phải có người nhờ cô nương đưa tin không?”
Cô nương đó ngập ngừng, không đáp mà hỏi lại: “Đại hiệp muốn đi phương nào?”
“Quay lại phân viện của Huyền Thanh phái ở trấn Võ thành Bình Châu.”
Cô nương mím môi, gật đầu, lại lí nhí nói: “Đại hiệp đồng ý cứu ta không?”
“Đương nhiên.” Quý Thập Bát lập tức đồng ý, vừa muốn nói trước một tiếng là mình sẽ nhảy lên cây đỡ nàng ta xuống thì đột nhiên thấy cô nương mặt tròn nhanh nhẹn rụt đầu vào trong, sau đó thoăn thoắt bò xuống. Cây rất cao, thế mà nàng ta bò xuống rất nhẹ nhàng.
Quý Thập Bát hơi sững sờ, nghĩ chuyện cứu mạng này chỉ là thăm dò, đây chắc là chỉ thị của Nhiễm Phi Trạch sư phụ, chỉ không biết sau đây sẽ có những chuyện gì.
“Cô nương…” Quý Thập Bát lên tiếng, đang muốn hỏi thì bị cô nương kia xua tay cắt ngang. “Đại hiệp, sự tình là như thế này. À, đúng rồi, trên người đại hiệp có năm lượng bạc không.”
“Không có, chỉ có hơn ba lượng thôi.” Quý Thập Bát thật thà đáp.
Cô nương cắn cắn môi. “Còn thiếu hai lượng.”
Quý Thập Bát không hiểu, đang muốn cất tiếng hỏi, cô nương kia lại nói: “Đại hiệp, sự tình là như thế này. Ta là người của thôn Hạnh Hoa phía trước, tên là Điền Lê Nhi. Mẫu thân ta mất sớm, cha ta tái hôn, mẹ kế sinh được đệ đệ, từ đó họ đối xử với ta vô cùng lạnh nhạt, ta năm nay mười bảy, đã đến tuổi xuất giá, cha mẹ nói là đã bàn chuyện hôn sự cho ta với một người ở trong trấn, nhưng ta nghe ngóng rồi, nói là kết thân, thực ra là qua đó làm nha đầu hầu phòng cho ác thiếu(1) nhà đó. Bọn họ bán ta đi lấy năm lượng bạc. Ta nghe nói ác thiếu đó rất thích đánh mắng, lăng nhục nha đầu, ta qua đó thì chỉ có một con đường chết thôi. Đại hiệp có lòng tốt, hãy cứu ta đi.”
(1) Trẻ hư.
Quý Thập Bát ngẩn người, cậu biết cứu cô nương này thế nào đây? Gia đình nàng ta đã quyết như vậy, đó là chuyện nhà người ta, cậu với người nhà này không thân không thích, cậu có thể làm gì được chứ?
“Ừm…” Quý Thập Bát đắn đo, không phải cô nương mặt tròn này muốn mình đưa nàng ta chạy trốn đó chứ? “Cô nương còn có người thân nào để có thể dựa dẫm không?” Bảo vệ đưa nàng ta đi một đoạn thì cậu có thể làm được.
“Không, không.” Điền Lê Nhi lắc đầu, xua tay. “Ta không phải muốn chạy trốn, nếu không thể giải quyết vấn đề này, bọn họ sẽ phái người truy đuổi, nửa phần đời sau này của ta sống yên ổn thế nào được đây? Ta một cô nương, không tiền, không thế, không có chỗ dựa, cuối cùng sẽ bị người nhà và ác thiếu kia tìm thấy thôi, cả đời này sẽ phải đội tiếng xấu là nha đầu bỏ trốn của nhà người ta, như thế há có thể sống được yên ổn?”
Quý Thập Bát gật đầu, cô nương này còn nhỏ nằng suy nghĩ rất chu toàn, xem ra thực sự sẽ có người chỉ điểm nàng ta. Cậu không kìm được lại nghĩ tới Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi, không biết đây có phải sự sắp đặt của họ không. Nhưng nếu như là hai người họ thì tại sao cô nương này lại chạy lên cây tìm ngườicầu cứu? Còn nếu không phải thì việc cô nương trốn lên cây, kêu đại hiệp cứu mạng này có vẻ quá trùng hợp.
“Đại hiệp.” Điền Lê Nhi nghiêm túc quan sát biểu cả của Quý Thập Bát, lại nói: “Nửa đêm hôm qua ta đã chạy ra ngoài, trổn lên trên cây này đã hơn nửa ngày rồi, cuối cùng đã đợi được đại hiệp. Chuyện này ngoài đại hiệp ra không ai giúp được. Sau khi đại hiệp giúp đỡ ta, ta nhất định sẽ tương trợ đại hiêp.”
“Cô nương có thể giúp ta chuyện gì?” Trái tim Quý Thập Bát đập mạnh, tò mò hỏi.
Điền Lê Nhi mỉm cười, dáng vẻ tràn đầy tự tin. “Đại hiệp đang tìm người đúng không?”
“Cô nương có tin tức của Nhiễm sư phụ không? Người đang ở đâu? Người và Tô cô nương, ý ta là, người và sư mẫu sống có tốt không?”
Điền Lê Nhi chớp mắt, không đáp, nhưng lại nói: “Đại hiệp có đồng ý cùng ta quay về thôn và cho ta mượn ba lượng bạc kia không?”
“Điều này thì có thể, có điều gia đình cô nương đã bàn chuyện hôn sự cho cô nương, cô nương lấy ba lượng bạc này thì có tác dụng gì?”
“Đại hiệp cứ đi cùng ta trước, trên đường ta có thể từ từ nghĩ cách tiếp.”
Quý Thập Bát do dự hồi lâu, cuối cùng gật đầu. Đáng ra mấy chuyện phiền phức này cậu không nên nhúng tay vào, cô nương này tuy ăn vận bình thường, nhưng mắt sáng, răng trắng, tinh thần rất tốt, không hề có vẻ đáng thương, nhếch nhác, hơn nữa nói năng còn rõ ràng, mạch lạc, nhìn bề ngoài không có vẻ nguy cấp tính mạng. Nhưng cậu rất muốn biết tung tích của Nhiễm Phi Trạch, cô nương này càng cổ quái thì cậu càng thấy có liên hệ với Nhiễm Phi Trạch. Huống hồ cùng cô nương ấy quay lại thôn, cho nàng ta mượn ngân lượng không phải là chuyện gì lớn, cậu tin sẽ chẳng có ai mưu hại mình, đi thì đi, dù sao mục đích của cậu cũng là đến thôn đó.
Quý Thập Bát liền theo Điền Lê Nhi đến thôn Hạnh Hoa.
Trên đường, Điền Lê Nhi hỏi lai lịch và trải nghiệm của cậu, Quý Thập Bát nghe hỏi gì đáp nấy. Điền Lê Nhi lại nói cho cậu nghe lai lịch và trải nghiệm của mình. Nàng ta nói mẹ ruột của mình họ Trang, vốn là con gái của thầy đồ trong trấn, tri thư đại lễ, thông tuệ lương thiện. Cha nàng ta khi đó làm trưởng công trong gia trang của mẹ, mẹ nàng ta ưng cha nàng ta chăm chỉ, cần cù, nhưng ngoại tổ phụ của nàng ta thì không đồng ý. Sau này ngoại tổ phụ bệnh nặng qua đời, việc trong việc ngoài của gia đình đều do cha nàng ta chèo chống. Sau thời gian thủ hiếu, mẹ nàng ta liền lấy cha nàng ta, hai người quay về quê sinh sống, sinh hạ ra nàng ta.
Khi mẹ nàng ta sinh nàng ta đã suýt qua đời vì khó sinh, sau đó thì không thể sinh đẻ được nữa, cha nàng ta rất bất mãn với chuyện không có con trai. Nhưng mẹ ruột nàng ta vốn là tiểu thư, lại có học thức lễ giáo, lo liệu được mọi việc, là hiền phụ có tiếng tiếng trong thôn, cha nàng ta không dám tỏ thái độ. Có điều sau khi mẹ nàng ta sinh xong, sức khoẻ giảm sút, cuộc sống trong thôn khó khăn, mẹ nàng ta vì vất vả mà đổ bệnh, cuối cùng đã qua đời vào năm nàng ta mười hai tuổi. Sau khi mãn tang mẹ nàng ta, cha lập tức lấy một quả phụ trẻ tuổi trong thôn, năm sau thì sinh ra đệ đệ nàng ta, tên Điền Căn Nhi.
“Có đệ đệ rồi, ta liền trở thành cái gai trong mắt. Đại hiệp chắc có thể hiểu rõ. Chỉ với năm lượng bạc đã muốn bán ta đi, chuyện này ta không muốn nghe theo. Đại hiệp tốt bụng, cứu ta khỏi cảnh nguy khốn, ta nhất định sẽ báo đáp đại hiệp.’
Quý Thập Bát không biết phải đáp thế nào, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Cô nương chớ khách khí.”
“Được thôi!” Điền Lê Nhi sảng khoái đáp, khiến Quý Thập Bát cảm thấy lạ.
Đi thêm một đoạn dài nữa, Điền Lê Nhi lại hỏi: “Trên người đại hịêp còn đồ ăn gì không?”
Quý Thập Bát lắc đầu. Điền Lê Nhi cười cười, thấy hơi ngại ngùng. “Nửa đêm hôm qua ta trốn ra ngoài, hơn nửa ngày chưa ăn gì.”
Quý Thập Bát cười đáp lại nàng ta, cũng rất ngại ngùng. “Nửa miếng bánh cuối cùng trên người ta đã cho một chú chó con ăn rồi.” Nghĩ thấy lời này có chỗ không ổn, lại vội vang nói: “Ta nói thật đó, chính ta cũng đã nửa ngày chưa ăn gì.”
Nói xong rồi ngẫm nghĩ lại một chút, thôi vậy, thực ra nói đi nói lại, chính là đã đói, bây giờ còn không bằng một chú chó con. Cậu và nàng ta đều vậy.
Điền Lê Nhi cười với cậu ta. “Ta nhìn thấy rồi.” Chính vì nhìn thấy cảnh ấy nên nàng ta mới cảm thấy con người này lòng dạ lương thiện, có thể cứu giúp nàng ta. Lúc này hỏi lại một chút, một là vì nàng ta đã đói đến kiệt sức rồi, hai là muốn xác nhận lại xem chàng tốt bụng đến mức nào.
Ừm, nàng ta cảm thấy chắc là mình không tìm sai người.
Phía trước không xa đã là thôn Hạnh Hoa, Điền Lê Nhi dừng bước, quay đầu hỏi Quý Thập Bát: “Đại hiệp, trước mặt chính là thôn nhà ta, lát nữa ta đưa đại hiệp về nhà, đại hiệp cho ta mượn ngân lượng, cứu ta thoát thân, chúng ta đã thống nhất như thế rồi đúng không?”
“Đúng vậy.” Quý Thập Bát không nghĩ nhiều mà đáp ngay.
Điền Lê Nhi gật đầu, cảm thấy hài lòng. “Ta thấy đại hiệp không giỏi ăn nói, cũng không hiểu hiểu về gia cảnh của ta, vậy lát nữa để ta nói chuyện, đại hiệp ở bên cạnh chớ có bóc mẽ ta, cứ quyết định như thế được chứ?”
“Được.” Bị môt cô nương lần đầu gặp mặt nói rằng cậu không giỏi ăn nói, Quý Thập Bát không tức giận, cậu cảm thấy sự thực đúng là như vậy. Cậu vụng miệng, mà chuyện này cậu cũng không biết phải nói gì, để cô nương này tự nói là được rồi, như vậy càng nhàn thân.
"Vậy đại hiệp đưa ba lượng bạc kia cho ta trước đi.” Điền Lê Nhi lại đưa ra yêu cầu.
Quý Thập Bát nghĩ nàng ta còn sợ mình lừa nàng ta nữa sao?! Cậu lấy túi tiền ra, đưa cho Điền Lê Nhi, Điền Lê Nhi nhận lấy, mở miệng túi ra, nhìn thấy bạc, nhịp tim liền đập nhanh hơn, cảm thấy mình thực sự có hy vọng rồi, nàng ta mím miệng, cố che dấu cảm giác vui mừng. “Vậy, ta cất đi đây. Đại hiệp yên tâm, sau này ta có tiền rồi, ta nhất định sẽ trả lại đại hiệp.”
“Được.” Quý Thập Bát thực ra không lo lắng chuyện trả tiền, cậu đang nghĩ xem cô nương này tiếp theo sẽ làm gì, có phải nàng ta thực sự có tin tức của Nhiễm Phi Trạch không.
Điền Lê Nhi và Quý Thập Bát lại bàn bạc thêm mấy câu nữa, nói rằng sau khi vào thôn rồi mọi sự đều nghe theo nàng ta. Sau đó hai người đi vào thôn. Điền Lê Nhi không đưa Quý Thập Bát đi vào bằng đường lớn, mà theo đường ngách bên cạnh thôn. Nàng ta đưa cậu đi thẳng đến một hộ gia đình, trong viện tử có trồng hai cái cây, nuôi mấy con gà, hàng rào vừa nát vừa cũ. Điền Lê Nhi quen đường thuộc lối đẩy rào cửa, Quý Thập Bát cho rằng đây chính là nhà nàng ta nhưng lại nghe thấy Điền Lê Nhi cất tiếng gọi: “Ngưu đại nương, có nhà không?”
Quý Thập Bát khẽ chau mày, quay đầu nhìn Điền Lê Nhi.
Một lão phu nhân đáp lời rồi đi ra, một vị phu nhân ở một nhà khác gần đó nghe thấy động tĩnh cũng chạy ra, vừa nhìn thấy người gọi là Điền Lê Nhi, bà ta lập tức trưng ra bộ mặt khoa trương, lớn tiếng nói: “Ai dô, đây chẳng phải là Lê Nhi sao, cháu đã đi đâu vậy? Cha mẹ cháu đang cuống cuồng đi tìm cháu đấy, mới sáng sớm đã ầm ĩ lên rồi.”
Điền Lê Nhi cười cười. “Cháu ra ngoài thôn đón người, chẳng phải bây giờ đã quay về rồi đó sao.”
“Đón người?” Vị phu nhân đó hồ nghi nhìn Điền Lê Nhi, lại nhìn Quý Thập Bát, trên mặt hiện lên biểu cảm hết sức tò mò.
Điền Lê Nhi phớt lờ bà ta, quay đầu nói với Ngưu đại nương: “Đại nương, chúng cháu cả gày chưa được ăn cơm rồi…”
“Ai da, Lê Nhi, cái đứa trẻ ngốc này, Ngưu đại lương còn sắp không có cơm mà ăn, nào có thể lo chuyện cơm nước cho cháu chứ. Nào nào, đến nhà Cao thẩm ăn cơm, màn thầu Cao thẩm hấp vẫn còn, xào thêm hai món rau nữa là xong.”
Điền Lê Nhi cắn cắn môi, nhìn Ngưu đại nương, tỏ vẻ khó xử, lúi nhí nó: “Nhưng cháu muốn ăn trứng gà.”
“Có, có, nhà ta có trứng gà. Cháu đừng có động đến mấy quả trứng đó của nhà Ngưu đại lương n gười ta còn phải bán lấy tiền để sống nữa. Đến nhà Cao thẩm này, có trứng gà. Nào, nào.” Cao thẩm dáng vẻ nhiệt tình, mặt mày hớn hở, nhưng Quý Thập Bát lại nhìn ra được người này không phải thật lòng muốn cho người ta ăn cơm mà chỉ muốn nghe ngóng chuyện riêng của Điền Lê Nhi. Cậu nhìn Điền Lê Nhi, cảm thấy nàng ta nhất định cũng hiểu rõ, vì thế mà không muốn đi. Cuối cùng Điền Lê Nhi chỉ do dự một giây, liền nói với Ngưu đại nương: “Ngưu đại nương, vậy cháu đến nhà Cao thẩm ăn cơm.”
“Được, được.” Ngưu đại nương kéo Điền Lê Nhi qua đó, ôm vào lòng vỗ về. “Con à, con phải sống thật tốt đó.”
“Đại nương yên tâm ạ.” Điền Lê Nhi cười cười, đưa Quý Thập Bát vào nhà Cao thẩm.
Cao thẩm cười hì hì, bảo Điền Lê Nhi ngòi xuống, lại Quý Thập Bát nhìn đầy ý vị, sau đó nói bà ta vào bếp lấy đồ ăn. Bà ta vừa đi, Điền Lê Nhi liền nhỏ tiếng nói với Quý Thập Bát: “Cao thẩm là người nhàn rỗi nhiều chuyện có tiếng trong thôn, bất cứ chuyện gì để bà ấy biết được thì cả thôn đều sẽ biết. Lát nữa huynh lưu tâm một chút, đừng nói chuyện, đê ta lo.”
Quý Thập Bát nhíu mày, cậu sợ nhất là rơi vào tay những nữ nhân lắm lời, nói mãi mà không hết chuyện, còn khiến người ta khó chịu hơn cả đánh nhau một trận. Đã biết rõ như vậy, vì sao còn muốn đến đây ăn cơm? Chẳng thà mau quay về nhà nàng ta, sớm giải quyết xong việc còn hơn.
Quý Thập Bát liếc Điền Lê Nhi một cái, Điền Lê Nhi cười hì hì, nói với cậu: “Đại hiệp chớ sốt ruột. Ở nhà Cao thẩm này có đồ ăn ngon, chúng ta cứ ăn lo một bữa trước, còn có sức mà về nhà nghị sự, nếu không bữa cơm này chẳng biết đến khi nào mới đựơc ăn nữa.”
Quý Thập Bát hơi sững sờ, không phải chứ, ý của nàng ta là, về đến nhà nàng ta cũng không có cơm để ăn sao?
Điền Lê Nhi liền chuyển cho cậu ánh mắt “hãy giữ bình tĩnh”. Lúc này Cao thẩm bưng đĩa màn thầu đi vào, đặt xuống rồi cười, nói: “Nào, nào, dùng tạm màn thầu lót dạ trước, thẩm đi xào vài món nữa.”
Điền Lê Nhi cảm ơn, rồi nói: “Trứng gà Cao thẩm đã đồng ý thì sao?”
“Có, có.” Bà ta đáp rất sảng khoái, nhưng Quý Thập Bát nhìn ra vẻ không tình nguyện của người đàn bà này.
“À, cháu còn ngửi thấy mùi tương thịt của nhà Cao thẩm nữa.” Điền Lê Nhi cười híp cả mắt, nói: “Tương thịt gói vào trong màn thầu là ngon nhất. Cao thẩm cũng để chúng cháu nếm thử một chút đi ạ.”
Lần này Quý Thập Bát nhìn thấy mặt Cao thẩm đã hơi đông cứng lại, nhưng bà ta vẫn đồng ý: “Nha đầu này mũi thính quá, đợi đó, thẩm đi lấy cho cháu.”
Cao thẩm ra ngoài rồi, Điền Lê Nhi liếc nhìn Quý Thập Bát, Quý Thập Bát không hiểu lắm, chỉ nhìn nàng ta chằm chằm, nàng ta liền nói với cậu: “Ta hỏi huynh có giấy dầu gói đồ ăn không.”
Quý Thập Bát nhất thời lung túng gãi đầu, chỉ với một ánh mắt mà có thể biểu đạt ý tứ phức tạp như vậy sao? “Có, có.” Cậu đáp.
“Vậy thì tốt.”
Tốt cái gì chứ? Quý Thập Bát lại gãi đầu.
Một lát sau Cao thẩm lại đi ra, bưng theo đĩa tương thịt bóng nhẫy, thơm phức phức, khiến Quý Thập Bát cũng không kìm được mà nuốt nước miếng.
“Đa tạ Cao thẩm.” Điền Lê Nhi cười hì hì, nói cảm ơn. “Thật là, làm phiền Cao thẩm quá rồi. Nửa đêm hôm qua cháu ra ngoài thôn để đi đón Quý đại ca đây. Quý đại ca suốt quãng đường vội vàng đến tìm cháu, trên đường cũng chẳng kịp ăn bữa cơm, đến giờ chúng cháu đã đói lắm rồi. Cao thẩm thật là tốt với chúng cháu quá!”
Quý Thập Bát toàn thân cứng đờ, cố gắng duy trì biểu cảm trên mặt, đại hiệp đột nhiên biến thành đại ca rồi, lại còn nói lưu loát như vậy nữa chứ, cô nương này đúng là nhân tài. Còn nữa, cái gì mà cả quãng đường vội vàng đến tìm nàng ta, để người ta hiểu lầm thì biết làm sao chứ? Quý Thập Bát vô thức nhìn sang Cao thẩm, Cao thẩm quả nhiên thích hóng chuyện, mới mấy câu đã khiến mắt bà ta sáng lên. Lúc này bà ta cũng vừa khéo nhìn sang Quý Thập Bát.
Bị ánh mắt lấp lánh này đụng phải, Quý Thập Bát bất giác trở nên hơi bồn chồn, biết chắc trong lòng đàn bà này đang bắt đầu suy diễn. Trong mắt bà ta, dáng lúc vẻ của cậu này chẳng khác gì đang thẹn thùng.
“Ai da, Cao thẩm, đừng nhìn Quý đại ca của cháu như vậy nữa, huynh ấy là người hay xấu hổ.”
Không phải. Quý Thập Bát vội vàng ngước mắt nhìn nhưng bị ánh mắt “như đã hiểu thấu” đó của Cao thẩm làm cho đỏ mặt. Quý Thập Bát cúi xuống, nắm chặt tay, cậu biết loại đàn bà con gái giỏi tượng là khó đối phó nhất.
“Cao thẩm, chúng cháu ăn trước đây, còn đợi thức ăn và trứng gà của thẩm nữa. Chờ cháu ăn no rồi sẽ nói tỉ mỉ với thẩm.”
“Ồ, được mà, được mà, các cháu ăn nhiều một chút, đừng khách sáo với Cao thẩm, có thức ăn ngay đây.” Cao thẩm lại lật đật chạy xuống bếp.
Quý Thập Bát lập tức ngẩng đầu, chuyển cho Điền Lê Nhi ánh mắt có chút oán thán, sao nàng ta lại nói chuyện thành ra như thế chứ. Điền Lê Nhi hiểu được, nhỏ tiếng nói với cậu: “Cao thẩm gọi ta đến ăn cơm là có chủ ý muốn nghe ngóng chuyện riêng tư nhà ta để tiện đi kể lể với người khác. Ta không nói vài điều để bà ấy cảm thấy vui lòng, làm sao bà ấy có thể thoải mái cho chúng ta ăn cơm chứ.”
“…”
Quý Thập Bát không biết nên thể hiện cảm xúc của mình bằng ánh mắt như thế nào nữa, lẽ nào nha đầu này thực sự chỉ vì một bữa ăn mà dâng chuyện đến tận cửa để người ta đi buôn? Cậu ta nghĩ, ừm, có khả năng lắm, vừa rồi nàng ta tìm Ngưu đại nương kia căn bản chẳng hề nói chuyện chính gì cả, còn gọi lớn tiếng như vậy, như thể sợ Cao thẩm ở bên cạnh không nghe thấy vậy. Quý Thập Bát lại nhìn Điền Lê Nhi cái nữa, nàng ta đang chăm chú nhìn đĩa màn thầu, chép miệng: “Đại hiệp mau ăn đi, ăn no ăn ngon, đừng ấm ức nữa.”
Quý Thập Bát nghĩ, cũng phải, dù sao cậu cũng đã cho nàng ta vay ngân lượng rồi, không phải chuyện của cậu, cứ ăn uống đã, không hãm hại người khác, cũng không để mình phải ấm ức.
Quý Thập Bát ăn màn thầu cùng tương thịt, mùi vị đúng là rất ngon. Một lát sau Cao thẩm mang một bát canh lớn ra, bên trong có hai quả trừng gà và rau, lại có một bát nhỏ đựng rau muối xào ớt nữa, trông rất hấp dẫn. Cao thẩm nói: “Hai cháu ăn đi, ta đang đun măng trong nồi, lát nữa sẽ mang ra.”
Điền Lê Nhi vâng lời, nhìn Cao thẩm vào bếp rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho Quý Thập Bát. Quý Thập Bát không hiểu, chỉ nhíu chân mày, nhìn nàng ta. Điền Lê Nhi mím môi tỏ vẻ không vui, thấp giọng nói: “Mau lấy giấy dầu ra.”
À, lại là cái này ư? Quý Thập Bát nghe lời lấy giấy dầu trong tay nải ra, Điền Lê Nhi nhanh chóng đón lấy, gỡ mấy tờ giấy dầu, vừa nhìn về phía cửa sau thông đến phòng bếp vừa nhanh tay gói màn thầu và tương thịt lại, chỉ chừa trong bát một cái màn thầu và một ít tương thịt cho Quý Thập Bát, rồi lại bọc cả bát rau muối xào ót kia nữa, sau đó nhanh chóng cho ba bọc đồ ăn vào túi, nhét vào trong chiếc tay nải lớn của Quý Thập Bát.
Quý Thập Bát đần mặt ra, không phải chứ, đã ăn của người ta rồi còn lén lút gói trộm mang đi?
“Bình tĩnh một chút. Trấn tĩnh.”Tô Tiểu Bồi Điền Lê Nhi huých vào tay Quý Thập Bát.
Còn bình tĩnh với trấn tĩnh nữa? Chuyện này có liên quan gì tới bình tĩnh chứ? Quý Thập Bát hắng giọng muốn nói, Điền Lê Nhi lại cướp lời: “Ăn nhanh một chút, huynh đường đường là một đại hiệp, mới ăn có một tí vậy làm sao đủ? Màn thầu và tương thịt này cho huynh tất đấy, nhân lúc Cao thẩm chưa ra ngoài, nhanh chóng ăn đi. Lát nữa măng mang ra rồi, huynh ăn nhiều một chút, để ta nói chuyện, nói xong sẽ đưa huynh về nhà, chúng ta giải quyết xong mọi chuyện sớm chút nào yên tâm chút ấy.”
Quý Thập Bát không nói nên lời, tại sao cậu lại có cảm giác như đang đi ăn trộm thế này? Trong long cậu không thể vững vàng nổi. Nhìn Điền Lê Nhi nhanh chóng uống canh, ăn trứng gà, cậu lặng lẽ nhét màn thầu vào miệng.
Một lát sau, Cao thẩm bưng đĩa măng ra, nụ cười trên môi lập tức đông cứng khi nhìn thấy bát và đĩa trên bàn đã trống trơn. Điền Lê Nhi như thể không nhìn thấy sắc mặt của bà ta, vẫn tươi cười đón lấy chiếc đĩa, đặt xuống trước mặt Quý Thập Bát. Quý Thập Bát cúi đầu, cảm thấy rất mất mặt. Điền Lê Nhi lại nói với Cao thẩm: “Đồ ăn Cao thẩm làm đúng là ngon nhất trong thôn, ngon lắm ạ.”
Cao thẩm miễn cưỡng nở nụ cười, người ta khen đồ bà ta nấu ngon, bà ta còn có thể oán thán người ta ăn nhiều sao?
Điền Lê Nhi lại quay sang nói với Quý Thập Bát: “Quý đại ca ăn mau lên, ăn no rồi chúng ta mau về nhà gặp cha.”
Mặt Quý Thập Bát cứng đờ, còn ăn nữa sao? Nhưng không ăn cậu có thể làm gì đây? Điền Lê Nhi đã bắt đầu kéo tay Cao thẩm nói chuyện, cậu đường đường là một đại hiệp, à không, nên nói là cậu đường đường là một hán tử, cũng không tiện ngồi không như vậy, cứ như thể đang chăm chú nghe hai nữa nhân bọn họ đàm tiếu chuyện thị phi không bằng, ừm, vậy vẫn nên ăn một chút thì hơn, ít nhất cũng nên tỏ ra bận rộn một chút, không giống với cô nương nhiều lời kia.
“Cao thẩm, thẩm không biết đâu, Quý đại ca là con trai của người bằng hữu tốt của mẹ cháu, vốn dĩ trước khi mẹ cháu mất đã gửi gắm cháu cho huynh ấy, coi như đã định chuyện hôn sự rồi.”
Quý Thập Bát suýt thì mắc nghẹn, chưa kịp hoàn hồn thì lại nghe thấy Điền Lê Nhi nói tiếp.
“Vốn dĩ cháu cũng không biết đâu, mẹ cháu đột ngột, không lời trăng trối. May là cháu nhận được thư của Quý đại ca, mới biết rõ an bài của mẹ cháu. Cao thẩm cũng biết dự định của cha cháu đối với cháu rồi đó, nhưng mẹ cháu đã có an bài, đương nhiên cháu phải nghe lời mẹ. Cháu không dám nói cho cha biết, vì sợ cháu chưa gặp được Quý đại ca thì đã bị cha cháu đưa đi rồi. Cháu cũng là bị bức bách bất đắc dĩ, một mình chạy ra ngoài thôn đón người, mẹ cháu ở trên trời phù hộ để cháu gặp được huynh ấy. Tất cả giống như mẹ cháu đã định, cháu đi cùng Quý đại ca, thành thân cùng huynh ấy rồi cùng nhau sống qua ngày đoạn tháng.”
Quý Thập Bát suýt thì nghẹn chết, nhưng chưa kịp nghẹn chết thì lại nghe thấy Cao thẩm lớn tiếng hỏi: “Cháu dẫn tướng công chân chính quay về rồi?”
“Vâng.” Điền Lê Nhi nghiêm túc gật đầu. Chắc nịch đến mức khiến Quý Thập Bát cuống cuồng nuốt miếng măng kia xuống, to chuyện rồi, không phải chỉ là mượn bạc thôi sao? Đâu có định cho nàng ta mượn cả người?
Cô nương này giữa đường nhận bừa tướng công, quả là... quả là… Quý Thập Bát không thể nói thành lời. Trên thực tế, đối với hai người đàn bà này, cậu thực sự mất hết năng lực tranh biện rồi. Vốn đã chẳng phải người nhanh mồm nhanh miệng gì cho cam, lúc này đối mặt với một tiểu cô nương da mặt cực dày, nói dối mặt không đổi sắc và một người đàn bà hai mắt lấp lánh hóng chuyện, Quý Thập Bát bỗng cảm thấy tu vi của mình còn quá non kém.
Cao thẩm lại quay sang nhìn Quý Thập Bát, ánh mắt tọc mạch đến mức khiến cậu hết sức lúng túng, há miệng định nói vài lời lại bị Điền Lê Nhi cướp lời trước. “Cao thẩm, đã nói đừng nhìn Quý đại ca như vậy rồi mà, huynh ấy da mặt mỏng, rất dễ thẹn thùng.”
“Hì hì hì.” Cao thẩm gật gật đầu, che miệng cười.
Quý Thập Bát đứng lên, không biết phải làm gì. Cậu ta da mặt mỏng, dễ thẹn thùng. Nhưng cô nương kia da mặt dày không biết xấu hổ cũng chẳng thể coi là ưu điểm phải không?
“Ai da, cũng không còn sớm nữa. Cảm ơn Cao thẩm đã chiêu đãi, chúng cháu đi trước đây. Cháu còn phải đưa Quý đại ca đi gặp cha mẹ nữa.” Điền Lê Nhi nói thế, Cao thẩm cũng không tiện giữ nàng ta lại, vì thực ra bà ta cũng không muốn giữ, mà đang nóng lòng muốn ra ngoài tìm người để nói về bí mật động trời bà ta mới nghe được.
Hoá ra Trang Linh Tâm kia quả thật là nhân vật lợi hại, đọc nhiều sách đúng là có khác mà. Không được con trai mà còn có thể áp chế được hán tử trong nhà chặt chẽ như vậy, bản thân đã nằm dưới đất rồi mà còn có thể an bài êm đẹp cho con gái. Mấy năm nay những người đàn bà trong thôn như bọn họ đây đều nhìn thấy cả. Nam nhân Điền gia kia lấy người quả phụ xảo trá đó, năm sau thì sinh được con trai, Điền Lê Nhi liền mất đi những ngày tháng tươi đẹp. Nhưng Điền Lê Nhi cũng rất bạo gan, không biết xấu hổ, còn chủ động đi tìm chồng trong thôn, nhưng cha và mẹ kế nàng ta như vậy, có nhà nào nguyện ý kết thân chứ, đương nhiên chuyện chẳng thành.
Khoảng thời gian trước, mọi người đều nghe nói Điền gia được Đỗ bà tử dẫn mối, với năm lượng bạc đã muốn bán khuê nữ lên trấn, mọi người đều can ngăn, nhưng chẳng có tác dụng, âu cũng là số mệnh. Trong thôn cũng có nhà phải bán khuê nữ vì quá nghèo khổ, còn Điền gia lúc đầu có Trang LinhTâm chèo chống, không thể gọi là giàu có sung túc, nhưng cũng không phải lo đến chuyện cơm ăn áo mặc, an ổn sống qua ngày. Bà ta đi rồi, Điền Vinh Quý lấy một tiểu thiếp điêu toa như vậy, cuộc sống ngày một lụn bại, giờ còn muốn bán con gái.
Chuyện này không liên quan đến Cao thẩm, bà ta cũng chẳng có lòng cảm thông, chỉ tốt là vì chuyện này mà thường ngày bà ta có chuyện để buôn, cũng không đến nỗi nào. Vốn nghĩ sau khi Điền Lê Nhi bị đưa đi rồi, trong thôn cũng ít đi chuyện để bàn tán, không ngờ đến hôm nay, vừa sáng sớm Điền gia đã kêu gào con gái chạy trốn, muốn thôn trưởng huy động toàn thôn đi bắt lại. Cao thẩm và mấy người đàn bà khác theo dõi chuyện náo nhiệt này, ai ngờ mới hơn nửa ngày, mọi chuyện đã vượt ra ngoài dự liệu. Mẹ ruột của Điền Lê Nhi sớm đã an bài chuyện hôn sự cho nàng ta rồi.
Cao thẩm lòng vui như hoa nở, muốn lập tức đi tìm người kể chuyện.
Điền Lê Nhi như thể không nhìn thấy tâm tư của Cao thẩm, còn khách khí cảm tạ rồi cáo từ bà ta. Quý Thập Bát cũng giống như chạy trốn, đeo chiếc tay nải siêu lớn lên, đi cùng với Điền Lê Nhi.
Ra khỏi cửa chưa được bao xa thì đến một lối rẽ, Quý Thập Bát quay đầu lén lút nhìn, Cao thẩm đã đóng cửa, vội vàng chạy ra ngoài, biểu cảm hưng phấn không che giấu nổi đó khiến Quý Thập Bát thầm lo lắng, nhớ đến chuyện Điền Lê Nhi nói bà ta là người lắm lời nhiều chuyện, vậy mục đích ra ngoài của bà ta lúc này không cần nói cũng biết.
Quý Thập Bát bỗng cảm thấy đau đầu, trong lòng cũng hơi bực bội. Cậu quay đầu, nhíu mày lườm Điền Lê Nhi, những lời nặng nề khó nghe cậu không sao nói ra được, nhưng cậu thấy cách hành sự của cô nương này thực sự rất quá đáng. Quý Thập Bát muốn cáo từ nàng ta, chuyện gia đình của nàng ta cậu không sao quản nổi, bạc đã cho nàng ta rồi, nhưng cùng nàng ta nó dối không biết ngượng như thế này, cậu không muốn làm chút nào, chẳng thà hai người cáo biệt từ đây, sau này không gặp lại nữa.
Lúc này Điền Lê Nhi lại lên tiếng: “Đại hiệp chớ tức giận, ta sẽ đưa đại hiệp đến nơi này.”
“Nhà cô nương ư?”
Điền Lê Nhi lắc đầu, Quý Thập Bát đột nhiên nhớ đến lúc nàng ta ở trên cây kêu đại hiệp cứu mạng, rốt cuộc nàng ta có biết tin tức của Nhiễm phụ không đây? Lúc này, Điền Lê Nhi đã đi trước dẫn đường, Quý Thập Bát ngẫm nghĩ rồi vẫn nhẫn nại theo sau.
Hai người ra khỏi thôn, đi lên núi, Quý Thập Bát thao sau Điền Lê Nhi hồi lâu, cuối cùng nàng cũng dừng chân. Cậu cẩn thận nhìn, hóa ra nơi này có một bia mộ.
“Đây là mẹ ta.” Điền Lê Nhi nói với Quý Thập Bát.
Quý Thập Bát giật thót mình, đây là ý gì, không phải muốn cậu đi theo mẹ nàng ta đấy chứ? Ngân lượng cậu đã cho nàng ta rồi, nhưng bản thân cậu không thể cho muợn được.
“Mẹ, vị này là Quý đại hiệp, huynh ấy đến để giúp đỡ con, mẹ ở dưới hoàng tuyền có biết, chớ lo lắng cho con. Có điều con phải đi rồi, sợ là một khoảng thời gian dài sẽ không thể đến thăm nom mẹ nữa. Đợi con gái sống yên ổn, có bản lĩnh rồi, sẽ quay về đón mẹ. Mẹ, mẹ tha tứ cho con gái bất hiếu nhé!” Điền Lê Nhi quỳ xuống, dập đầu ba cái trước bia mộ. Điều này khiến cho lời Quý Thập Bát định nói đã ra đến miệng rồi lại đành nuốt xuống.
Điền Lê Nhi bái lạy mẫu thân xong, lại quay người bái lạy Quý Thập Bát.
“Đại hiệp, huynh chớ phiền lòng, ta sẽ không làm liên luỵ đến huynh, có điều phải mượn huynh ngân lượng, thêu dệt ra câu chuyện vừa rồi là để lừa gạt cha ta và mọi người trong thôn, như vậy ta mới có thể đường đường chính chính rời đi, không bị người ta truy bắt nữa. Sau khi đi rồi, ta sẽ tự tìm chốn an thân, không làm phiền đại hiệp. Đại hiệp giúp đỡ ta, đại ân đại đức này, Điền Lê Nhi ta vĩnh viễn không quên!” Vừa nói vừa dập đầu với Quý Thập Bát.
Quý Thập Bát giật mình, vội đỡ nàng ta dậy. Ở trước mặt mẫu thân đã qua đời của người ta, cậu nào có thể nói ra được nửa câu cự tuyệt chứ. “Cô nương chớ như vậy, ta giúp đỡ cô nương thoát thân là được.”
“Đa tạ đại hiệp.” Điền Lê Nhi lại dập đầu cái nữa, rồi đứng lên, hít sâu một hơi, quay sang phía một cây đại thụ ở bên trái ngôi mộ.
Quý Thập Bát nhìn theo đọng tác của nàng ta, lại nhìn ngôi mộ đó. Xung quanh mộ được dọn dẹp rất sạch sẽ, còn trồng ít hoa cỏ, rõ ràng đã được người tậm tâm chăm nom. Cậu lại nhìn sang, thấy Điền Lê Nhi rút ra một con dao găm, đang đào cái gì đó dưới gốc cây.
Quý Thập Bát nhíu mày đi qua đó. Điền Lê Nhi cứ đào mãi, lát sau, đào lên được một chiếc hộp gỗ đến tuyền bọc mấy lớp giấy dầu. Nàng ta cẩn thận gỡ giấy dầu ra, xoa xoa chiếc hộp rồi mở nó ra. Bên trong lại được bọc mấy lớp giấy dầu nữa. Có một phong thư, còn có cả một chiếc vòng ngọc, chiếc vòng đã gãy phải dùng vàng trạm khảm để nối lại, dấu nối tuy rõ ràng, nhưng vẫn cực kỳ tinh xảo.
Điền Lê Nhi nhìn hai món đồ này, đờ đẫn hồi lâu, Quý Thập Bát đang định hỏi thì kinh ngạc thấy một giọt lệ nhỏ lên chiếc vòng ngọc. Quý Thập Bát bỗng trở lên hồi hộp, cảm thấy nhìn một cô nương rơi lệ có chút thất lễ, định quay đầu tạm tránh đi nhưng thấy Điền Lê Nhi lấy tay áo lau nươc mắt, gọi cậu: “Đại hiệp.”
“Hả.” Quý Thập Bát vội vàng đáp.
Điền Lê Nhi ngẩng đầu, đôi mắt sáng long lanh, Quý Thập Bát không rõ đó là do ánh sáng chiếu vào giọt lệ trên mắt nàng ta hay là do vẻ quyết tâm khác thường của cô nương này làm tôn lên vẻ đẹp đó.
“Đại hiệp, vòng ngọc này là mẹ ta để lại cho ta, đây là của hồi môn của mẹ ta, cũng là của hồi môn ngoại tổ mẫu để lại cho mẹ ta, vật định tình của bà tặng cho ngoại tổ mẫu trước kia, là vật đáng tiền trong nhà nhất khi đó. Sau này bị rơi gẫy, ngoại tổ mẫu đau lòng vô hạn. Khi đó đúng lúc ngoại tổ phụ ta bị gọi đi lính, đến biên cương đánh trận, có người đồng hương quay về nói là có rất nhiều người đã chết và không thấy ngoại tỏi phụ ta đâu, ông là người học chữ, nào biết võ công, sợ là đã mất mạng rồi. Ngoại tổ mẫu cảm thấy chuyện này là tai hoạ do bà làm gãy chiếc vòng gây ra nên càng buồn bã hơn. Nhưng bà nhanh chóng kiên cường trở lại, chăm nom gia đình, hầu hạ cha mẹ chồng chu đáo, còn sinh hạ ra mẹ ta.”
Điền Lê Nhi nói đến đây thì khẽ cười, đưa tay vuốt ve chiếc vòng. “Sau khi ngoại tổ phụ đi lính, ngoại tổ mậu mới phát hiện mang thai mẹ ta. À, để ta kể tiếp. Khi đó ngoại tổ mẫu còn an ủi mọi người, nói ngày nào bà còn chưa nhìn thấy thi thể bà còn không tin, một mình bà chèo chống cả gia đình, bớt ăn bớt tiêu, còn dành dụm tiền đi sửa chiếc vòng ngọc này, bà nghĩ nếu như vòng ngọc này có thể sửa lại thì ngoại tổi phụ ta sẽ quay về. Mọi người đều bảo bà ngốc, bảo bà cải giá, nói rằng cứ coi như có ngân lượng cũng chưa chắc đã sửa lại được chiếc vòng ngọc vỡ này, ngoại tổ phụ ta cũng không thể quay về. Nhưng bà nói, sửa cái này không phải vì tiền, cứ coi như người không quay về nữa thì tình vẫn cứ còn đây, một ngày tình còn, bà tuyệt đối sẽ không cải giá.”
Quý Thập Bát nghe chuyện, không kìm được cúi đầu nhìn chiếc vòng ngọc. Điền Lê Nhi tiếp tục nói: “Nhưng chiếc vòng ngọc này không phải cứ có tiền là có thể sửa được, khi đó nơi ấy căn bản không có thợ thủ công nào có tay nghề đủ tốt, có tiền cũng không làm được, huống hồ là không có tiền. Ngoại tổ mẫu ta không bỏ cuộc, bà gắng sức làm việc kiếm tiền, lại đi khắp nơi nghe ngóng xem ai có thể sửa được vòng ngọc. Cuối cùng có một ngày, trong thành lớn cách đó rất xa, có một vị quý phu nhân nghe nói đến chuyện này, bà ấy bị sự kiên cường trung trinh của ngoại tổ mẫu ta làm cho cảm động, liền phái người thợ có tay nghề tinh xảo nhất trong phủ của bà ấy đến sửa lại chiếc vòng ngọc đó cho ngoại tổ mẫu ta. Không lâu sau, ngoại tổ phụ đã thực sự quay lại. Ông bị thương trên chiến trường, lăn xuống dốc núi rồi lăn xuống sông, may được người ta cứu sống, nhưng kẻ đó lại đem bán ông đi làm nô bộc, ngoại tổ phụ ta sống một khoảng thời gian khó khăn, nhưg nghĩ đến cha mẹ, thê tử ở nhà mà cắn răng chịu đựng, sau này có cơ hội, cuối cùng đã quay về được. Sau đó, để trốn tránh sự báo thù của kẻ kia, ngoại tổ phụ ta đưa gia đình chuyển đi nơi khác, ngoại tổ mẫu ta làm nghề khâu vá kiếm sống, ngoại tổi phụ dạy người ta đọc sách học chữ, gia cảnh dần khấm khá hơn, họ không hề quên vị ân nhân có lòng tốt phái người đến giúp đỡ sửa vòng ngọc trước kia, liền đem số tiền công sửa chữa khi gửi cho vị phu nhân kia. Sau này, ngoại tổ mẫu ta qua đời, để lại vòng ngọc cho mẹ ta, rồi đến khi mẹ ta qua đời, bà để vòng ngọc lại cho ta.”
Điền Lê Nhi nhìn Quý Thập Bát, thấy cậu chăm chú lắng nghe, liền nói: “Đại hiệp, mẹ ta nói, chiếc vòng ngọc này truyền từ đời này sang đời khác, không phải vì nó là ngọc hay vàng, mà nó đại diện cho dũng khí và lòng kiên cường của nữ tử, nếu phải chịu khổ chịu nạn, không được oán trách trời trách người, không được sợ hãi thoả hiệp, nếu nhận ân huệ của người khác, chớ được quên lãng, nhất định phải báo đáp.”
Nàng ta ngập ngừng, Quý Thập Bát nghĩ, nàng ta nói những lời này là để tỏ lòng biết ơn sự giúp đỡ của cậu, mãi mãi không bao giờ quên ân huệ này, nàng ta nhất định sẽ báo đáp, cậu cứ yên tâm. Quý Thập Bát không biết nói gì mới phải, cậu đã đồng ý giúp đỡ nàng ta thì đương nhiên sẽ giúp.
“Khi sắp qua đời, mẹ ta nói với ta, bà mù quàng mà nhìn nhầm cha ta, vốn nghĩ dù thế nào cũng phải cầm cự đến lúc sắp xếp ổn thỏa hôn sự cho ta xong rồi mới đi, đáng tiếc bà không cầm cự được, chỉ có thể để lại cho ta chiếc vòng ngọc này, còn có một phong thư. Trong thư bà viết, đã an bài cuộc sống sau này cho ta rồi, bảo cha ta tuyệt đối làm phải theo lời bà.”
Điền Lê Nhi đưa thư cho Quý Thập Bát, muốn chứng minh rằng mình không nói dối. Quý Thập Bát thấy không tiện xem đồ riêng tư của người ta, vội vàng xua tay. Điền Lê Nhi cũg không miễn cưỡng, thu bức thư đó về, tiếp tục nói: “Tóm lại, đại ý là như vậy. Trong thư bà không nói cụ thể an bài như thế nào, vì căn bản bà cũng không kịp an bài gì cả. Lúc đầu để tránh nạn, mẹ ta theo cha ta về quê định cư, bên cạnh sớm đã không còn người nào để nhờ cậy. Trước khi chết, mẹ đã nói với ta, cha ta dan díu với Chu quả phụ kia, sau khi bà mất, quả phụ đó chắc chắn sẽ dọn tới nhà ta ở, cha ta không thích con gái, sau này dưới sự xúi bẩy của quả phụ đó, nhất định sẽ không lo lắng nhiều cho ta, bà nói bà có lỗi với ta, bà ra đi quá sớm, chỉ có thể dặn dò ta tự mình nghĩ cách, có thể dời khỏi nhà sớm chút nào hay chút đó, bà không giúp gì được cho ta nữa, chỉ để lại chiếc vòng ngọc và phong thư này, hy vong sau này nó sẽ hữu dụng.”
Hữu dụng? Quý Thập Bát không hiểu lắm. Một người mẹ chỉ có thể để lại cho con gái một chiếc vòng và một phong thư, hy vọng hai thứ này sẽ hữu dụng, nghe mới thê lương làm sao!
“Kỳ thực mẫu thân còn để lại cho ta chút của cải riêng tư, ta còn cất ở trong phòng, sau khi quả phụ đó về nhà, tìm mọi cơ hội lục tìm rồi đưa cho cha ta. Chỉ có hai thứ này, sau khi mẹ mất, ta đem chôn ở đây, nên không một ai tìm được. Vì mẹ ta ngày ngày đều đeo chiếc vòng ngọc này, các phu nhân trong thôn từng nhìn thấy không ít lần, cho lên câu chuyện về vòng ngọc gãy người trong thôn ai ai cũng biết, vừa nhìn là sẽ biết ngay đó là tín vật của mẹ ta. Sau khi đổ bệnh, bà đã giao chiếc vòng ngọc này cho ta, khi cha ta hay những người khác hỏi đến, bà chỉ cười không nói. Ta biết ý tứ của bà, bà muốn để lại món đồ này cho ta, một là khi nguy cấp ta có thể dùng nó đổi lấy chút tiền, hai là nếu như trong nhà có chuyện, nếu ta có dự tính gì, vật này có thể làm tín vật. Đến giờ, ta nói với mọi người là đi đón phu quân khi còn sống mẹ ta đã an bài về, còn cầm theo tín vật của mẹ ta, thêm cả bức thư này nữa, ở trước mặt toàn thôn, cha ta sẽ chẳng thể nói gì được.”
Ở trước mặt toàn thôn ư? Quý Thập Bát ngẩn người, nhưng ngay lập tức hiểu rõ. Điền Lê Nhi này vừa về đến thôn liền đến chỗ Cao thẩm kia trước, một là vì ăn uống, hai là để bà ta truyền ra ngoài câu chuyện nói dối vô cùng “hợp lý” này, tới khi bọn họ về đến nhà Điền Lê Nhi, thể nào cũng có một đống người đợi sẵn.
Đợi chút, vậy nàng ta dẫn cậu đến đây bái mộ, trước là để lấy tín vật, sau là kể khổ nhằm giành lấy lòng cảm thông của cậu, nhằm thuyết phục cậu giúp đỡ nàng ta, cuối cùng là để có thời gian cho Cam thẩm kia đi truyền tin tức.
Lên kế hoạch từng bước như thế này, đúng là… cậu có nên khen nàng ta túc trí đa mưu không nhỉ?
À, đúng rồi, lúc mới đầu nàng ta còn cầm luôn cả tiền của cậu nữa, chắc dự tính nếu cậu ta không chịu giúp đỡ, nàng ta sẽ cầm luôn số tiền ấy rồi tính bước tiếp theo đây.
Quý Thập Bát thở dài, hỏi: “Cô nương, bước tiếp theo cô nương định thế nào?”
“Mời đại hiệp cùng ta về nhà một chuyến, ta sẽ nói rõ ràng với cha ta. Mọi việc giống như đã nói với Cao thẩm vậy, tất cả đều là an bài của mẫu thân ta khi còn sống, đại hiệp phái người chuyển thư cho ta, ta đã gặp bằng hữu của đại hiệp khi lên núi chặt củi, sau khi xem thư, sợ bị dì Chu kia phát hiện ngăn cản, ta lền đốt bức thư đi, sau đó nửa đêm ta lén lút ra khỏi thôn để đi gặp đại hiệp, đại hiệp theo lời hẹn trước kia đến đón ta quay về thành thân.”
Quý Thập Bát thở dài. “Cô nương đã nghĩ kĩ chưa, một nam tử ứng theo lời hẹn trước kia đến nghênh đón cô nương, lẽ nào không phải nên thuê xe ngựa, khiêng sính lễ đến sao?” Lời bịa chuyện của nàng ta, đứa trẻ ba tuổi cũng có thể vạch trần.
Điền Lê Nhi chớp chớp mắt, không hề hoảng hốt chút nào, nói: “Đại hiệp mang theo tín vật của mẹ ta đến đã đủ làm bằng chứng rồi. Bên cạnh đó lại còn có bút tích của mẹ ta, chứng tỏ thực sự có chuyện định thân này. Hơn nữa, khi mẹ ta còn sống, cha ta đã từng dan díu với quả phụ kia, nhẫn tâm bức tử mẹ ta, điều này người toàn thôn đều biết. Với tính cách của mẹ ta, chuyện an bài xong hôn sự, dặn dò không cần tới sính lễ, để chúng ta tự do tiêu dao cũng là hợp tình hợp lý.”
Chuyện này hợp tình hợp lý chỗ nào kia chứ? Quý Thập Bát không kìm được day day trán. Làm gì có một hôn sự không hợp với lễ giáo chút nào như thế này chứ, chuyện này chắc chẳng lừa nổi ai.
“Tóm lại đại hiệp cứ cùng ta quay về, có tín vật, có bút tích, có nhân chứng, cha ta có lỗi với mẹ ta, ông ta chột dạ, sẽ không dám bắt ta lại trước mặt người trong thôn đâu.”
Quý Thập Bát cảm thấy mọi chuyện rất không thoả đáng, nhưng đã đến nước này rồi, cũng đành cùng nàng ta quay về xem sao. Thực ra cậu cũng chẳng sợ gây phiền phức, cùng lắm bỏ chạy là được, có điều cô nương này tuy giảo hoạt nhưng cũng thật đáng thương, cứ thử xem có thể giúp đỡ nàng ta thoát khỏi miệng hổ không vậy.
Quý Thập Bát nghĩ như thế, liền đồng ý.
Điền Lê Nhi đưa Quý Thập Bát quay về, trên đường bỗng nói với cậu: “Đại hiệp, trong sân nhà ta có cây lê, lát nữa đại hiệp có thể giúp ta chặt nó đi không?”
“Vì sao?”
“Năm đó sinh ta xong, mẹ ta đã tận tay trồng cái cây ây, bà nói chỉ cần vất vả, chăm chỉ bỏ công sức ra thì nhất định sẽ có thu hoạch, bà đặt tên Lê Nhi cho ta là để ta biết đạo lý này. Nhưng đến giờ, có người chiếm nhà ta rồi, không vất vả mà cũng được hưởng thành quả, hằng năm còn có lê do mẹ ta trồng mà ăn, mẹ ta ở trên trời linh thiêng, sao có thể yên nghỉ được đây? Đến giờ phải đi rồi, trước khi đi, ta sẽ thanh toán sạch sẽ những món nợ này. Đại hiệp có thể giúp ta không?”
Quý Thập Bát phải trả lời ra sao, sự thù oán trong lòng nàng ta quả thực rất mạnh mẽ, còn muốn chặt một cái cây vô tội nữa. “Được thôi.” Thực ra chẳng phải là chuyện gì lớn, có điều cậu thành thật quen rồi, luôn cảm thấy hôm nay vừa lừa kiếm cơm ăn, vừa thêu dệt ra lời nói dối, còn phải chặt cây cối vô tội, thực sự là… không tình nguỵên lắm.
“Hôm nay cô nương trốn lên cây là vì cớ gì?” Lúc này Quý Thập Bát đã chẳng còn ôm hy vọng Điền Lê Nhi biết về tung tích của Nhiễm Phi Trạch nữa, vì nếu như nàng ta thực sự đã gặp Nhiễm Phi Trạch và Tô Tiểu Bồi, chắc chắn sẽ nghĩ hết mọi cách để nhờ họ giúp đỡ, mà bọn họ không thể nào không giúp nàng ta, cho nên, hành động trốn lên cây này chắc là không liên quan gì đến Nhiễm Phi Trạch. Tuy cậu nghĩ như thế như thế nhưng vẫn không kìm được muốn hỏi một chút.
“Ta vốn định chạy ra ngoài tìm một nơi yên ổn trước, rồi sau này đi bước nào tính bước đó. Nhưng nửa đêm khi ta lén lút ra khỏi cửa, nghe thấy trong phòng cha ta có tiếng động, ta sợ lấy tay nải sẽ là kinh động đến bọn họ thì không còn cơ hội nào nữa, liền chẳng cầm theo thứ gì mà chạy thẳng ra ngoài. Chạy cả quãng đường dài, ta thấm mệt, liền trèo lên cây nghỉ ngơi, vừa để trốn tránh vừa có thể quan sát xung quanh. Sau đó ta nghĩ, trên người ta chẳng có thứ gì, sau này bị bọn họ bắt được, ta cũng là một kẻ trốn nhà đi, làm thế nào cũng không biện giải nổi, có báo lên quan phủ cũng sẽ chẳng ích gì. Cho nên, ta liền nghĩ đủ mọi cách, đúng lúc này nhìn thấy đại hiệp đi đến, còn có lòng tốt cho chó ăn.”
“Ừm.” Lòng tốt cho chó ăn này nghe hơi kỳ quái. Quý Thập Bát day trán, cô nương này nghĩ ra đối sách hoàn chỉnh trong thời gian ngắn như vậy, đúng là… ừm, cái khó ló cái khôn.
“Đại hiệp.”
“Ừm.”
“Đến nhà ta rồi.”
Quý Thập Bát quay đầu nhìn, hả, đến rồi à, cậu rướn cổ nhìn, thấy một đống người đứng lố nhố trước môt tiểu viện xây bằng đất.
Quý Thập Bát tự nhận mình từng trải qua không ít chuỵên lạ, nhưng lúc này vẫn thấy hơi chột dạ, nói dối gạt người, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến danh tiết, rõ ràng cậu không hề có một chút quan hệ nào với cô nương này, sao có thể giả vờ là mình đến để đón nàng ta chứ? Lát nữa cậu có bị vạch trần không? Tình huống này đúng là mất mặt quá, cậu có thể bỏ cô nương này lại đây rồi bỏ chạy ngay lập tức không nhỉ? Như vậy thì thiếu lòng tốt quá… Nàng ta nhất định sẽ bị bắt lại, bán cho gã ác thiếu kia ức hiếp…
Quý Thập Bát quay đầu nhìn Điền Lê Nhi.
Nàng ta đang mỉm cười, vô cùng trấn tĩnh, còn giả bộ vô tình đi về phía đám người kia, như thể thực sự dẫn phu quân mà mẫu thân nàng ta đã định cho mình về vậy.
Quý Thập Bát bất giác bước theo nàng ta, cậu không muốn nàng ta bị bán đi chút nào.
“Triệu bá, Trần thẩm, Cao thẩm, La thúc, ai da, hôm nay mọi người rảnh rỗi vậy, đều đến nhà cháu cả rồi à?” Điền Lê Nhi tự nhiên chào hỏi, nhưng ánh mắt của mọi người đều không nhìn vào nàng ta, mà hướng sang phía Quý Thập Bát.
Mặt Quý Thập Bát cứng đờ, vô thức đứng phía sau Điền Lê Nhi, nhưng tránh cũng chẳng thể nào tránh được, thân hình của cậu cao to hơn Điền Lê Nhi rất nhiều.
Mọi người vẫn chưa xôn xao nhiều, chỉ chào hỏi nhau mấy tiếng, gọi mấy câu kiểu như “Lê Nhi quay về rồi”, trong phòng liền có một phu nhân lao ra, ăn vận cũng coi như gọn gàng, nhưng ánh mắt bất chính, lẳng lơ có thừa. Quý Thập Bát lập tức đoán được, đây chắc chắn là vị quả phụ kia.
“Mày còn mặt mũi quay về à! Thể diện của cha mày đã bị mày làm cho mất sạch rồi!” Vừa mở miệng, bà ta liền chửi mắng ngay, Quý Thập Bát biết mình đã đoán đúng. Vốn cho rằng Điền Lê Nhi chắc chắn sẽ dùng lời lẽ sắc bén để tranh luận với người đàn bà này, nhưng nàng ta lại không thèm liếc nhìn ba ta lấy một cái, mà quay sang hỏi ông lão bên cạnh: “Triệu bá, cha cháu đâu?”
Sắc mặt Điền Chu thị lập tức đen sì như mục, tay run run chỉ vào Điền Lê Nhi. “Giỏi, mày giỏi lắm!”
Điền Lê Nhi vẫn phớt lờ bà ta. Lúc này có một vị nam tử trung niên từ trong phòng đi ra, tướng mạo đoan chính, nhìn ra được khi còn trẻ chắc chắn là có chút phong thái, đáng tiếc đến giờ tinh thần mệt mỏi nên trông hơi lù rù. Ông ta vừa ra ngoài, Điền Lê Nhi liền gọi: “Cha.”
Điền Vinh Quý đi đến trước mặt con gái, ở trước mặt mọi người, chẳng nói chẳng rằng, giơ tay giáng cho Điền Lê Nhi một cái bạt tai.
“Bốp” một tiếng, nghe là biết cái tát này rất mạnh. Quý Thập Bát học võ tinh mắt, nhìn ra khi chịu cái tát này, Điền Lê Nhi đã nhanh chóng chuyển nghiêng đầu tránh, trắc cũng giảm được chút lực đạo, nhưng một bên má vẫn không tránh khỏi mà đỏ lên.
“Chớ có lo lắng, thế này còn là nhẹ đó.” Điền Lê Nhi nhìn sang, cười với Quý Thập Bát, như không có chuyện gì xảy ra. Cứ như người bị đánh không phải là nàng ta, mà là người khác.
Nhưng thái độ này của nàng ta lại càng chọc giận Điền Vinh Quý, ở ngay trước mặt moi người, điều này làm ông ta mất mặt biết bao. Điền Vinh Quý bước lên một bước, giơ tay định tát nàng ta cái nữa.
Lần này, bàn tay của Điền Vinh Quý vừa vung lên đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy.
Điền Lê Nhi hơi sững sờ, nàng ta những tưởng mình sẽ bị đánh cái nữa. Từ sau khi mẹ mất, nàng ta bị đánh nhiều như cơm bữa, nếu không chạy đươc thì giả bộ sợ hãi, đáng thương, như vậy nàng ta mới có thể bớt bị đánh đi, nhưng hôm nay nàng ta không thể trốn, không thể chạy, cha nàng ta và Chu quả phụ kia đánh càng hăng thì nàng ta ra đi sẽ càng thuận lợi hơn, vì dù sao lúc này cũng đang ở trước mặt hương thân phụ lão trong thôn.
Cho nên nàng ta không tránh, nàng ta đã chuẩn bị tâm lý bị cái tát thứ hai.
Nhưng Quý Thập Bát lại giúp nàng ta ngăn lại.
Trước giờ chưa từng có người nào bảo vệ nàng ta. Hoặc nên nói là từ sau khi mẹ chết, không còn ai đủ năng lực, đủ lập trường bảo vệ nàng ta, hương thân hàng xóm thương xót nàng ta thì cũng không ngăn được những trận đòn của Điền Vinh Quý, người ta đánh con gái mình, ai có thể nói gì được chứ.
Điền Lê Nhi chớp chớp mắt, cho đến khi nén được nước mắt trở vào. Quý Thập Bát thả cổ tay của Điền Vinh Quý ra, nói: “Nói chuyện tử tế, chớ động thủ nữa.”
Điền Vinh Quý nắm lấy cánh tay đau, chần chừ lùi lại hai bước. Người thanh niên này có võ công.
Điền Chu thị lao đến, ôm lấy Điền Vinh Quý, lớn tiếng quát tháo Điền Lê Nhi: “Mày là cái đồ mất dạy, ra ngoài tìm loại người gì vậy, mọi người nhìn xem kìa, lại dám đánh cả cha ruột.”
Không ai để ý đến bà ta, Điền Lê Nhi cũng phớt lờ bà ta. Điền Lê Nhi đi đến trước mặt trưởng thôn, lấy lá thư từ trong ngực áo ra, đưa cho ông ta. “Trưởng thôn, đây là thư của mẹ cháu, trong thôn này ông là người làm chủ, xin ông làm chứng cho ạ.”
Trưởng thôn nhìn mọi người xung quanh, gật gật đầu. Ông ta mở bức thư ra, đọc một lượt. Trong thư Trang Linh Tâm nói bà đã có những an bài cho tương lai của Điền Lê Nhi, không nói có an bài ra sao, chỉ nói phu quân Điền Vinh Quý chớ có ngăn cản việc này, cũng xin các hương thân hương lý chiếu cố nhiều đến con gái mình.
Nói đến Trang Linh Tâm, tuy chỉ là một nữ tử yếu đuối, nhưng ở trong thôn, bà ta là người rất có tiếng nói. Một là do bà có học thức, xếp hàng thứ nhất trong thôn. Đến phu tử trong thôn cũng có lúc phải đến cửa tìm bà thỉnh giáo đôi điều. Hai là bà thông minh hơn người, biết cách nói chuyện, luôn nghĩ ra biện pháp giúp đỡ, hoà giải những chuyện khúc mắc giữa các bà các cô trong thôn, giúp trưởng thôn và các nam nhân trong thôn được không ít việc. Bà là người hiền đức, ôn hoà, phẩm cách tốt, mọi người đều yêu quý bà. Bà không những giúp đỡ hoà giải chuyện nhỏ, mà còn có thể đưa ra các chủ ý giúp giải quyết chuyện lớn trong thôn, vốn dĩ là chuyện đàn bà con gái không nên xen vào, nhưng bà rất khiêm tốn, giữ thể diện cho các nam nhân, giúp đỡ giải quyết được không ít chuyện. Những chuyện này trong lòng mọi người đều biết rõ. Đương những điều này vô tình đã khiến Điền Vinh Quý mất thể diện. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến sau khi Trang Linh Tâm sinh con gái, ông ta và thê tử ngày càng xa cách nhau. Thử xem có một nương tử xuất chúng như vậy, nam tử như ông ta chuyện gì cũng chẳng có tiếng nói bằng nữ nhân trong nhà, vậy thì còn mặt mũi nào nữa? Điền Vinh Quý luôn cảm thấy người trong thôn chắc chắn luôn ngầm coi thường ông ta. Khi Trang Linh Tâm còn sống, ông ta không dám làm gì nhưng sau khi bà qua đời, mọi cơn giận dữ, bực tức liền chút hết lên con gái Điền Lê Nhi.
Trưởng thôn đọc thư xong, liên hệ ý tứ trong thư với chuyện Cao thẩm lan truyền, cảm thấy hợp tình hợp lý, không có chỗ nào khả nghi. Ông ta chuyển thư cho Điền Vinh Quý, Điền Vinh Quý đọc xong đột nhiên phẫn nộ vô cùng.
Trưởng thôn lại hỏi: “Lê Nhi à, chính là vị tráng sĩ này sao?”
“Vâng, chính là huynh ấy.”
“Trước đây không hề biết nhau, phải xác định thế nào?” Trưởng thôn lo lắng Điền Lê Nhi bị lừa.
“Quý đại ca, huynh lấy tín vật của mẹ ra cho mọi người xem đi.” Điền Lê Nhi nói với Quý Thập Bát.
Quý Thập Bát hơi ngại ngùng, nhưng vẫn làm như đã hẹn, lấy chiếc vòng ngọc kia ra. Dối trá diễn kịch, cậu thực sự không muốn làm.
“Ta đã nói rồi mà, hán tử trẻ tuổi mà Lê Nhi đưa về da mặt rất mỏng, xấu hổ rồi này.” Quý Thập Bát nghe thấy tiếng nói thầm của Cao thẩm truyền ra từ trong đám người. “Không phải giả đâu, là giả sao có thể diễn được giống thế này, mặt đỏ như vậy là thật đó.”
Quý Thập Bát nghe thấy lời này, mặt càng đỏ hơn. Ngại quá, cậu ta đúng là đang đóng kịch đó.
Nhưng vòng ngọc là thật. Vừa lấy vòng ngọc ra, xung quanh liền có người kinh ngạc kêu lên: “Đúng là di vật của Điền tẩu.” Khi Trang Linh Tâm bệnh nằm liệt giường, mọi người đã không thấy bà đeo chiếc vòng ngọc này nữa, các phu nhân trong thôn từng hỏi vì câu chuyện đằng sau chiếc vòng ngọc này khiến mọi người có ấn tượng rất sâu sắc, nhưng Trang Linh Tâm chỉ cười, không nói cụ thể chiếc vòng ngọc ở đâu, đến giờ nó lại ở đây, suy ra chắc chắn hồi đó, định xong chuyện hôn sự, bà đã tặng nó làm vật định hôn,
Không cò ai hoài nghi nữa. Điền Vinh Quý hết sức phẫn nộ.
Người đàn bà đó, chết rồi mà vẫn muốn làm ông ta mất mặt với mọi người trong thôn.
“Đúng là hoang đường!” Điền Vinh Quý xé bức thư, Quý Thập Bát nhíu mày, nhìn sang Điền Lê Nhi.
Điền Lê Nhi không chút biểu cảm rất bình tĩnh nhìn sang Điền Vinh Quý.
“Viết ra mấy chữ liền nói là mẹ mày để lại thư, vớ vẩn! Giở trò với ông đây sao! Mẹ mày đã an bài chuyện hôn cho mày, tại sao không nói sớm, viết thư linh tinh vớ vẩn cái gì chứ?”
“Chẳng phải mẹ còn chưa kịp nói thì đã bị tức chết rồi sao?” Điền Lê Nhi bình tĩnh nói.
Điền Vinh Quý nghe thấy câu này liền phẫn nộ, vung tay định đánh Điền Lê Nhi. Quý Thập Bát cũng đã bực sẵn, nào có ai cứ hết lần này đến lần khác đánh con gái như vậy chứ. Cậu nhanh chóng bước lên một bước, chắn ở trước mặt Điền Lê Nhi, đưa tay tóm lấy cổ tay Điền Vinh Quý rồi đẩy ông ta ra.
Điền Lê Nhi nhìn bóng lưng của Quý Thập Bát, một cảm giác ấm áp len lỏi trong tim. Nàng ta định thần lại, nói: “Mẹ con thường xuyên giúp mọi người viết tư ghi chép, đây có phải bút tích của bà không, mọi người tự có phán xét công bằng.”
Trưởng thôn thở dài, nhìn Điền Vinh Quý đang nổi điên nhưng không dám xông đến đánh người. “Đây đúng là bút tích của nương tử nhà cậu, vị tráng sĩ này cũng đã đưa tín vật ra rồi, chuyện này chắc là có thật.”
Có thôn dân nhặt những mảnh thư vung vãi ở dưới đất lên truyền nhau xem, phu tử trong thôn xem xong cũng nói: “Đúng là bút tích của Điền tẩu. Nhìn mực và chất giấy này cũng phải viết được mấy năm rồi, không còn mới nữa.”
Mặt Điền Vinh Quý đen như mực, Điền Chu thị lúc này mới kêu lên: “Vậy thì sao chứ, đúng là bà ấy viết, đúng là bà ta an bài, nhưng giờ có tác dụng gì chứ? Bà ta đã nằm dưới ba tấc đất rồi. Cứ coi như là chưa xuống đất, lẽ lào việc cầm trịch trong nhà không phải do hán tử sao? Bà ta là đàn bà con gái, lén lút an bài chuyện này chuyện kia là có ý gì chứ? Nhà ta đã an bài chuyện hôn sự cho con gái rồi, việc này người toàn thôn đều biết, lẽ nào không tính sao?”
“Nếu đúng chuyện hôn sự tốt thì đã đành, vì năm lượng bạc mà bán con đi cũng coi là hôn sự sao?” Một vị lão phu nhân trong đám người lên tiếng, Quý Thập Bát nhìn qua đó, chính là người đầu tiên cậu gặp sau khi vào thôn – Ngưu đại nương.
Mặt Điền Chu thị biến sắc, đang muốn nói gì đó, Ngưu đại nương lại cướp lời: “Nữu Nhi nhà ta chết thảm, lẽ nào vẫn chưa đủ sao? Các người còn muốn đẩy khuê nữ nhà mình xuống hố lửa à? Nữu Nhi nhà ta là bị lừa đi làm nha đầu, muốn đổi lấy tiền để kẻ già này chữa bệnh, trong lòng ta rất hối hận, sớn biết vậy thì có chết cũng không để Nữu Nhi chết oan uổng như thế. Các người thì hay rồi, biết rõ như vậy, còn muốn bán Lê Nhi đi. Gia cảnh nhà người còn chưa tệ đến mức không nuôi nổi một đứa con gái, hơn nữa, nó đã được mẹ nó định chuyên hôn sự chính thức rồi…”
“Định thân thế nào? Trong thôn ai muốn lấy nó chứ? Ai sẽ lấy nó?” Điền Chu thị nói với giọng the thé.
“Lê Nhi là cô nương tốt, không thể kết thân với nam tử trong thôn, theo ta thấy không phải là lỗi của Lê Nhi.” Ngưu đại nương biết đây là cơ hội cuối cùng của Điền Lê Nhi, dù thế nào bà cũng phải giúp Lê Nhi nói vài lời công đạo.
Mọi người bàn luận xôn xao, Quý Thập Bát nghe thấy liền hiểu rõ mấy phần. Nữu Nhi là cháu gái của Ngưu đại nương, có không ít tiểu cô nương trong thôn vào thành làm đầy tớ. Nữu Nhi là một trong số đó, tin lời người dẫn mối nói gia đình đó tốt thế nào, lương thiện ra sao, kết quả lại bị ngược đãi, bị gán tội, cuối cùng chết thảm. Nơi Điền gia muốn bán Điền Lê Nhi chính là nhà đó.
Quý Thập Bát bỗng nhiên bừng lửa giận, đây là kiểu cha mẹ gì chứ? Không biết đã đành, đằng này biết là đường chết rồi mà vẫn muốn bức ép con gái vào? Hơn nữa nhìn mặt mũi của Điền Vinh Quý và Điền Chu thị, sợ là người trong thôn chẳng ai muốn kết thông gia với gia đình này.
“Cháu nghe lời mẹ ruột cháu.” Điền Lê Nhi mặc kệ tất cả, chỉ bình tĩnh nói một cách rành mạch. Nàng ta nhấn mạnh vào hai chữ “mẹ ruột”, khiến Điền Vinh Quý và Điền Chu thị mặt may tím tái.
“Mọi người làm chứng cho cháu.” Điền Lê Nhi nói tiếp, sau đó móc ra một chiếc túi vải, để lộ ba lượng bạc bên trong.
Điền Lê Nhi đổ bạc ra cho mọi người cùng nhìn, sau đó nói: “Đây là tiền sính lễ Quý đại ca đưa cho nhà cháu, cháu sẽ theo di thư của mẹ mà đi cùng Quý đại ca. Từ nay về sau, cháu lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, không còn quan hệ gì với Điền gia ở thôn Hạnh Hoa này nữa.” Nàng ta vừa nói vừa cất bạc vào túi, lấy một tờ giấy ra. “Nào, giấy trắng mực đen,chúng ta lập lời hứa rõ ràng.”
Quý Thập Bát giật giât chân mày, thì ra cô nương này còn chuẩn bị cả giấy nữa rồi? Phải bị bức đến mức độ nào mới có thể như thế chứ!
“Mày nói lấy ai thì sẽ lấy người đó sao? Ta là cha mày!” Điền Vinh Quý chỉ vào Điền Lê Nhi, lớn tiếng chửi. “Mày cứ bảo các vị hương thân bình luận đúng sai, có đứa con nào lại đối đầu với cha ruột như mày không? Mày làm thế này là đại nghịch bất đạo, ta cũng có thể một gậy đánh chết mày.”
“Thế này là không nỡ đánh chết đây mà, còn có thể đổi lấy mấy lượng bạc nữa.” Điền Lê Nhi đã hoàn toàn bất chấp tất cả. “Năm lượng bạc cha không thu lại được nữa đâu, lấy năm lượng bạc giao ra một thi thể, người nhà kia chắc là không đời nào chấp nhận. Chi bằng nhận ba lượng bạc này rồi để con vui vẻ gả cho người tốt, để mẹ con dưới suối vàng cũng được yên tâm, sau này cha sống cuộc đời của cha, con sóng cuộc đời của con.”
“Mày dám hỗn xược!” Điền Vinh Quý giận dữ đùng đùng, xắn tay áo lên nhìn xung quanh, rồi chạy đến bên hông nhà, nhặt một thanh gỗ to, quát: “Ta bảo mày đi đâu thì mày phải đi đến đó! Nghe lời mẹ mày ư? Ta đánh chết mày, mày đi theo mẹ mày thì có thể nghe lời bà rồi.”
Trong chốc lát tính huống đã hơi mất kiểm soát, Ngưu đại nương cuống quýt chạy đến bên cạnh Điền Lê Nhi, một tay ôm nàng ta vào lòng. Trưởng thôn và mấy nam nhân ngăn Điền Vinh Quý lại, khuyên có gì cứ từ từ nói, Điền Chu thị ở bên cạnh chỉ lạnh lung cười.
“Dừng tay.” Quý Thập Bát không nhìn tiếp được nữa, bất ngờ cất tiếng quát.
Cậu vận khí đan điền, tiếng quát vang như sấm dậy, lập tức trấn định được tất cả mọi người.
Điền Vinh Quý đang giơ thanh gỗ, lập tức bất động, sững sờ nhìn sang cậu. Điền Lê Nhi trọn tròn mắt, nhìn cậu chằm chằm.
Quý Thập Bát không để ý đến những người khác, chỉ vào cây lê lớn ở bên cạnh, hỏi Điền Lê Nhi: “Là cái cây này phải không?”
Điền Lê Nhi gật đầu. Quý Thập Bát chẳng nói chẳng rằng, đi qua đó vận chưởng đập một phát, “rắc” một tiếng, thân cây lê bị đập gãy, đổ xuống mặt đất. Quý Thập Bát quay người, phớt lờ biểu cảm sợ hãi của mọi người, trực tiếp nói với Điền Lê Nhi: “Ngân lượng đâu? Đưa cho ông ta.” Rồi chỉ sang Điền Vinh Quý.
Điền Lê Nhi vội đưa túi tiền trong tay qua đó. Điền Vinh Quý vô thức vứt thanh gỗ trong tay đi, đón lấy. Thanh gỗ này không to bằng thân cây kia, ông ta cũng không phải người can đảm gì.
“Văn thư đâu? Đưa cho ông ta.” Quý Thập Bát lại nói.
Điền Lê Nhi đưa tờ giấy trên tay qua đó, Điền Vinh Quý căn răng, muốn cự tuyệt, còn chưa nghĩ ra phải nói thế nào thì nghe Quý Thập Bát nói: “Điểm chỉ vào.” Điền Vinh Quý lập tức đã tìm được cớ, đang muốn nói không có mực đỏ điểm chỉ, lại thấy Điền Lê Nhi moi hộp mực ra.
“Điểm chỉ vào.” Quý Thập Bát nói lại lần nữa. Điền Vinh Quý ngước đầu nhìn cậu, vóc dáng cao to, trên lưng đeo một chiếc hòm lớn, bên ngoài hòm là hộp đao đen sì, thanh đao đó phản chiếu dưới ánh nắng mặt trời, toát ra vẻ vô cùng uy vũ.
Điền Vinh Quý lại quay đầu nhìn xung quanh, các hương thân đều đang nhìn ông ta, nhưng không ai có ý muốn giúp, lại nhìn sang Điền Chu thị, bà ta đã lùi ra xa từ lúc nào, giống như lo sợ bên này mà động thủ thì sẽ tổn hại đến bà ta vậy. Lúc này Quý Thập Bát bỗng tiến tới hai bước, Điền Vinh Quý run rẩy, cắn chặt răng, mở hộp mực ra, điểm chỉ lên tờ văn thư. Ông ta vốn không thích đứa con gái này, ông ta muốn có con trai, bây giờ đã có con trai rồi, cho nên, nghĩ theo hướng tốt, dù sao cũng đã đổi đứa con gái được ba lượng bạc, tuy có ít hơn hai lượng nhưng vẫn còn hơn là không có.
Quý Thập Bát rút tờ văn thư về, xem qua nội dung bên trên và dấu tay điểm chỉ, rất rõ ràng, rành mạch. Cậu đưa tờ giấy cho Điền Lê Nhi. Điền Lê Nhi đón lấy xem, hơi kích động, mặt đỏ hồng lên, vội vàng gấp gọn từ giấy nhét vào trong ngực áo. Biểu cảm giống như nàng ta lấy được giấy bán thân về vậy.
Quý Thập Bát thấy vậy thì cảm thấy hơi xót xa cho nàng ta, phụ thân ruột mà lại đối đãi với nàng ta như như thế này. May mà nàng ta không chịu khuất phục số phận, may mà nàng ta thông minh cơ trí.
“Tay nải cuả cô nương đâu?” Cậu vẫn nhớ nàng ta nói tối qua khi lén lút chạy trốn đã muốn cầm theo tay nải nhưng nghe thấy tiếng động nên không mang theo được.
Điền Lê Nhi dụi mắt, đáp một tiếng, chạy vào trong phòng, lôi chiếc hòm đựng đồ lặt vặt ở dưới gầm giường ra, lấy một chiếc tay nải nhỏ. Điền Căn Nhi vẫn luôn bị giữ ở trong phòng, lúc này thò đầu ra nhìn nàng ta. “Tỷ tỷ.” Điền Lê Nhi khịt khịt mũi, đi qua đó xoa xoa đầu Điền Căn Nhi.
“Tỷ tỷ, tỷ đi nhanh thế sao? Mẹ nói một thời gian nữa tỷ mới đi, đi rồi sẽ không quay lại nữa phải không?”
Điền Lê Nhi lại xoa đầu, ôm ấy cậu bé. “Đúng vậy, tỷ không quay lại nữa. Đệ phải bảo trọng nhé, Căn Nhi.” Điền Lê Nhi đứng dậy, nhìn căn nhà nơi nàng đã sinh sống từ nhỏ đến lớn lần nữa, nàng chưa từng rời xa nơi đây, lại khịt mũi lần nữa, mím chặt miệng, dứt khoát quay đầu chạy ra ngoài.
“Cảm tạ sự chiếu cố của các vị hương thân, cháu đi đây.” Trước mặt mọi người Điền Lê Nhi cúi gập đầu xuống. Điền Vinh Quý ở bên cạnh còn muốn nói mấy câu, nhưng nhìn trộm Quý Thập Bát một cái, thấy cậu đang nhìn sang ông ta, ông ta liền ngậm miệng lại.
“Đa tạ các vị! Cáo từ!” Quý Thập Bát chắp tay với mọi người, vẫy vẫy tay với Điền Lê Nhi, rồi dẫn nàng ta quay người sải bước rời đi.
Điền Lê Nhi bám theo sau, đi được một đoạn, không kìm được quay đầu lại, mọi người ở trong sân vẫn đang nhìn theo bọn họ. Ngưu đại nương và mấy vị phu nhân tốt bụng đang vẫy tay với nàng ta, Điền Lê Nhi dừng lại, cúi người chào bọn họ lần nữa, sau đó quay đầu bước theo Quý Thập Bát.
Quý Thập Bát sải bước vững vàng, cảm thấy phía sau có một bóng dáng nhỏ bé bám sát, sau đó bóng dáng đó duỗi tay ra, kéo lấy góc áo cậu. Trong lòng Quý Thập Bát rất vui, cảm thấy mình đã hành động đúng.
Thân không có lấy một đồng, nhưng cuộc sống tràn đầy thú vị, giúp đỡ người khác là chuyên vui vẻ biết bao. Nhưng, tiếp theo nên lo liệu cho nàng ta thế nào?
“Đại hiệp.” Không đợi Quý Thập Bát nghĩ ra biện pháp, Điền Lê Nhi đã cất lời: “Đại hiệp muốn đến Võ trấn thành Bình Châu, vậy thì đi về phía tây. Ta dẫn đường cho đại hiệp, đi thêm chưa đến mười dặm nữa sẽ có căn nhà gỗ bỏ hoang trên núi, chắc trước đây là nơi ở của thợ săn. Hồi trước ta lên núi bị lạc đường, đã ở lại nơi đó. Đêm nay đại hiệp ở tạm đó vậy, màn thầu và tương thịt lấy ở nhà Cao thẩm vẫn ăn được, ngày mai xuống núi, đến trấn tiếp theo thì có thể mua ít đồ ăn mới.” Nàng ta ngừng lại một chút rồi bổ sung: “Ngoài ba lượng bạc kía, đại hiệp còn có ít bạc vụn tiền xu, ban nãy ta đều cất kỹ rồi.”
“Ừm.” Quý Thập Bát gật đầu, cô nương này đúng là rất cẩn thận, cất kỹ rồi nhưng không muốn trả lại cậu.
“Đại hiệp chớ trách ta, ta sẽ không làm liên luỵ đến đại hiệp. Có điều ba lượng bạc kia của đại hiệp, nhất thời ta chưa trả đựơc, nhưng ta còn sống ngày nào thì sẽ nhớ ngày đó, nhất định sẽ hoàn trả. Đại hiệp là nhân sĩ thôn Hồ Lô trấn Hồ Lô thành La, là đại hiệp của huyền Thanh phái, đại hiệp muốn đến trấn Võ thành Bình Châu. Thấy chưa, ta đều ghi nhớ rồi. Đợi có bạc thì dù phải đi khắp nghìn núi vạn sông, ta cũng sẽ tìm được đại hiệp để trả.”
“Ừ.” Quý Thập Bát lại gật đầu. Lời nói đúng là khiến người ta cảm động nhưng không vần lo chuyện trả ba lượng bạc đó vội, chỉ cần biết chỗ bạc lẻ của cậu, nàng ta định cầm đến khi nào mới trả đây?
Điền Lê Nhi lại không nói gì nữa, chỉ dẫn đường cho cậu. Quý Thập Bát là người ít nói, thêm vào đó da mặt lại mỏng, cảm thấy truy vấn một tiểu cô nương sa cơ lỡ bước để đòi tiền không được hay cho lắm, hơn nữa, cậu muốn đợi xem, nói chuyện thì hay như vậy, cuối cùng nàng ta có chủ động trả chỗ tiền lẻ kia không.
Buổi tối hôm đó, Quý Thập Bát và Điền Lê Nhi ở lại căn nhà gỗ trên núi nhưng không ăn màn thầu tương thịt, Quý Thập Bát đi ăn săn ít thỏ và gà rừng, Điền Lê Nhi nhanh nhẹn giúp đỡ nhóm lửa, nướng lên ăn. Nàng ta còn hết lời khen ngợi Quý Thập Bát, nói may mà đại hiệp bản lĩnh cao cường, để hai người bọn họ được ăn một bữa hương vị hoang dã ngon lành thế này, màn thầu có thể để dành đến bữa sau, tiết kiệm được tiền cơm.
Nói đến tiết kiệm tiền cơm, nhưng không nhắc nửa chữ đến chỗ tiền lẻ nàng ta bá chiếm kia, Quý Thập Bát còn nhìn nàng ta mấy lần, nàng ta chỉ cười tủm tỉm, chăm chú nhìn đồ ăn, như thể căn bản không nhớ rằng còn có chuyện gì chưa làm vậy.
Quý Thập Bát vẫn kìm nén không hỏi nàng ta, cũng không hỏi sau hôm nay nàng ta ruốt cuộc muốn làm thế nào, muốn đi đâu? Nàng ta định ì ra bám lấy cậu đến khi nào? Cậu cứ đợi xem, xem khi nào nàng ta lên tiếng.
Đêm nay Quý Thập Bát ngủ ở phòng ngoài. Căn nhà gỗ cũ nát, bốn mặt tường đều lọt gió, cũng không có cửa, không gian bên trong rất nhỏ, không có giường, chỉ có một miếng phản nhỏ miễn cưỡng có thể nằm tạm. Quý Thập Bát nhường chỗ bên trong cho Điền Lê Nhi, còn mình thì tránh ra ngoài, ngồi dựa vào tấm gỗ bên trong phòng nghỉ ngơi. Đêm đã về khuya, các vì sao trên trời rất sáng, Quý Thập Bát cười khổ, nghĩ đến chuyện trước đó còn muốn đến thôn Hạnh Hoa để ăn một bữa cơm tử tế, nghỉ ngơi một đêm. Cơm thì đã được ăn rồi, còn ngủ thì lại ở trên núi hóng gió.
Đúng lúc này, cậu nghe thấy tiếng khóc thít thít của Điền Lê Nhi ở trong phòng, tiếng khóc rất nhỏ, rất buồn bã, giống như đang bịt chặt miệng kìm nén. Quý Thập Bát đờ ra một hồi, thầm thở dài, được rồi, đây mới là phản ứng bình thường cả một tiểu cô nương không có nhà để về. Dáng vẻ đầu ngẩng cao, chân sải bước, miệng cười tủm tỉm kia thực ra đều là lớp vỏ nguỵ trang mà thôi.
Quý Thập Bát bỗng mủi lòng, cậu nghĩ chỗ bạc vụn kia không cần nữa, cậu là một hán tử, có tay có chân, có bản lĩnh, đi đến đâu cũng có thể kiếm được tiền, có cơm ăn, hơn thế nữa, Huyền Thanh phái có không ít phân viện ở không ít nơi, cậu mượn chỗ ở tạm, ăn bữa cơm cũng chẳng vấn đề gì, cứ coi như hôm nay thân không có lấy một đồng, cậu cũng có thể thuận lợi quay về đến trấn Võ. Nhưng Điền Lê Nhi ày lại không giống vậy, nàng ta là một cô nương không nơi nương tựa, làm thế nào đây?
Bỏ đi, bỏ đi, số tiền đó cứ cho nàng ta vậy. Xem nàng ta muốn đi nương nhờ vị bằng hữu thân thích nào, cậu sẽ hộ tống nàng thêm một đoạn, cũng coi như trọn tình vẹn nghĩa.
Ngày hôm sau hai người xuống núi, sau khi dùng mà thâ và tươg thịt giải quyết bữa trưa xong, họ ngồi dưới bóng râm của rừng cây ven đường nghỉ ngơi. Thỉnh thoảng có nông dân qua đường, Điền Lê Nhi lại chạy qua nói vài câu gì đó, Quý Thập Bát thấy người đó chỉ chỉ phương hướng đáp vài lời, cậu nghĩ chắc là Điền Lê Nhi đang hỏi đường, đợi nàng ta quay lại, cậu muốn mượn cơ hội này hỏi xem nàng ta muốn đi đâu, cậu tiễn nàng ta thêm một đoạn nữa cũng được, nhưng không thể cứ đưa nàng ta đi cùng mãi.
Một lát sau, Điền Lê Nhi quay lại, nàng ta rất phấn khởi nói: “Đại hiệp, đi tiếp về phía trước sẽ là trấn Thanh Trúc, đi qua trấn này khoảng năm mươi dặm nữa là đến thành Ấp, ở ngoại thành có am Phúc Duyên, ta không có thân thích nào nương nhờ, trên người cũng không có ngân lượng, chẳng thể sống được ta sẽ đến am Phúc Duyên đó vậy.”
Quý Thập Bát rất bất ngờ. “Muốn xuất gia sao?”
“Xuất gia cũng không có gì là không tốt, tu phật học kinh, lại có chỗ ăn chỗ ở.”
Quý Thập Bát gãi đầu, nói như thế này giống như là muốn trà trộn kiếm cơm ăn, được thôi, kỳ thực nàng ta đúng là đi kiếm cơm. “Vậy ta đưa cô nương đi.”
“Vâng ạ. Đa tạ đại hiệp.” Điền Lê Nhi cười càng vui vẻ hơn. Điều này khiến Quý Thập Bát biết, nàng ta đang đợi câu nói này của cậu.
Hai người liền lên đường, suốt quãng đường ăn tiêu tiết kiệm, Điền Lê Nhi lấy số bạc vụn kia của Quý Thập Bát mua đồ ăn, thuê chỗ ở cho hai người, Quý Thập Bát không đến chuyện bảo nàng ta trả lại tiền, nàng ta cũng không nhắc đến. Một ngày rưỡi sau đã tìm đến được am Phúc Duyên.
Điền Lê Nhi chạy vào trong am, Quý Thập Bát đợi ở bên ngoài, trong khi chờ đợi liền xem qua xung quanh, cảnh trí ở đây không tệ, rừng núi vắng vẻ, tĩnh mịch, an lành. Xa xa thấy có hương khách đang vào am, phu xe đợi ở vệ đường, Quý Thập Bát qua đó dò hỏi nghe ngóng, phu xe nói am miếu này rất thiêng, rút quẻ bói rất linh nghiệm, sư thái và các cô tử đều là người tốt, cũng có danh tiếng xa gần. Quý Thập Bát nghe xong, cũng tạm yên tâm, Điền Lê Nhi an thân ở chốn này chắc là sẽ tốt đẹp.
Quý Thập Bát đợi hồi lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy Điền Lê Nhi ra ngoài, đi cùng nàng ta còn có một vị lão ni, có lẽ là trụ trì.
Điền Lê Nhi cười tủm tỉm, nói với Quý Thập Bát: “Đại hiệp, sư thái tốt bụng, đã thu nhận ta rồi.”
“Vậy thì tốt.” Quý Thập Bát thấy mừng cho nàng ta tự đáy lòng.
“Đại hiệp chớ lo lắng cho ta, yên tâm đi đi.” Nói như thế nhưng sao nghe lại có vẻ giống như có ý tứ khác vậy. Quý Thập Bát giật giật khoé miệng, sau khi đáp một tiếng “được” mới chợt nhớ thực ra cậu nên đáp “không lo lắng” mới phải. Một nam tử trẻ tuổi như cậu, lo lắng gì về một tiểu cô nương chứ, thật không thích hợp.
Điền Lê Nhi lấy chiếc túi vải trong ngực áo ra, đưa cho Quý Thập Bát. “Đại hiệp, này. Đây là toàn bộ ngân lượng còn lại, trả đại hiệp hết. Đại hiệp chớ có trách ta, trước đó ta cũng không biết đến nơi nào mới có thể dung thân, lại sợ đại hiệp thấy ta phiền phức, bỏ rơi ta mà đi, cho nên mới giữ hết ngân lượng lại, không phải là ta muốn tham chỗ ngân lượng này của đại hiệp đâu, đại hiệp chớ trách ta.”
Quý Thập Bát hơi sững sờ, không kìm được tỏ vẻ lúng túng, đúng là cậu từng có ý nghĩ nàng ta có lòng tham chút ngân lượng này. Điền Lê Nhi lại nói: “Đến giờ ta tìm được chỗ an thân rồi, đại hiệp còn phải lên đường, chỗ ngân lượng này trả lại hết cho đại hiệp. Ngoài ra ta còn nợ đại hiệp ba lượng bạc ba mươi lăm xu, ta nhớ rõ rồi. Nơi đại hiệp muốn đến ta cũng nhớ rõ trong lòng, đợi kiếm được tiền rồi, ta nhất định trả lại đại hiệp.”
“Không cần đâu, không cần đâu.” Quý Thập Bát vội vàng xua tay, cậu không phải là người tính toán chi li như vậy. “Cô nương yên ổn là được, chú ý bảo trọng.”
“Ừm.” Tô Tiểu Bồi không muốn nói nhiều nữa, chỉ nói: “Đại hiệp cũng bảo trọng. Đại hiệp là người tốt bụng, nhất định sẽ được báo đáp. Sư thái muốn cùng ta ra ngoài để gặp đại hiệp một lát.”
Quý Thập Bát vội thi lễ với vị lão ni kia, trong lòng biết chắc chắn Điền Lê Nhi đã nói nguyên do nàng ta đến đây cho lão ni nghe, còn lão ni cùng nàng ta ra ngoài, chắc là muốm xem xem lời nàng ta nói có phải sự thực hay không.
Lão ni cũng đáp lại Quý Thập Bát một lễ, nói Điền Lê Nhi đã có duyên với nơi này, bà sẽ cho nàng ta lưu lại đây, sau này thế nào còn phải xem duyên phận của nàng ta. Quý Thập Bát cảm tạ, lão ni cũng không nói nhiều, nhìn bọn họ rồi đi vào am trước.
Điền Lê Nhi cười với Quý Thập Bát, mỉm cười là khiến trong lòng Quý Thập Bát thấy hơi buồn bã.
“Vậy, đại hiệp lên đường sớm đi, gắng bảo trọng.”
“Ừm.” Đây là vĩnh biệt rồi, Quý Thập Bát biết, hôm nay ly biệt e là sau này sẽ không gặp lại nữa rồi. Cậu ngẫm nghĩ rồi dốc toàn bộ số tiền còn lại, chia một nửa cho Điền Lê Nhi. “Cũng chẳng biết sau này cô nương sẽ ra sao, nên giữa lại chút tiền phòng thân, ta và cô nương mỗi người một nửa, tự mình bảo trọng.”
Điền Lê Nhi mím chặt môi, hồi lâu sau mới đưa tay ra đón lấy số tiền đó. Nàng nắm chặt trong tay, cúi người trước Quý Thập Bát. “Đại hiệp, nếu không gặp được huynh, ta cũng không biết hôm nay sẽ thế nào. Đại ân đại đức này, ta vĩnh viễn không bao giờ quên.”
Quý Thập Bát xua tay, không biết nói gì, lại không tiện đến đỡ nàng ta dậy, ngẫm nghĩ hồi lâu, vẫn chỉ nói câu đó: “Cô nương gắng bảo trọng.”
“Đại hiệp cũng gắng bảo trọng.”
“Vậy ta xin cáo biệt.”
“Sau này gặp lại.” Điền Lê Nhi nhìn Quý Thập Bát, cười với cậu. Khuôn mặt nàng ta tròn trịa, cặp mắt tròn xoe, khi cười đôi mắt cong lên, rất đáng yêu.
Sau khi từ biệt được hai tháng, Quý Thập Bát vẫn không sao quên được nụ cười ngọt ngào của nàng ta. Cậu không quay về trấn Võ, hôm đó rời khỏi thành Ấp rồi cậu đến một phân viện của Huyền Thanh phái trước, kết quả nhận được tin tức Huyền Thanh phái xảy ra chuyện phiền phức, thân là đệ tử của Huyền Thanh phái, cậu liền phụng mệnh đi hành sự. Khi làm xong việc quay về phân viện, sắp xếp ổn thoả mọi việc, định quay lại trấn Võ thì Quý Thập Bát bỗng nhớ đến Điền Lê Nhi. Nhân lúc này còn cách nơi đó không xa, cậu muốn quay lại thăm nàng ta một lát, vì sau này rời đi rồi, e là sẽ không còn cơ hội quay lại nữa.
Thế là Quý Thập lên đường tới am Phúc Duyên.
Quý Thập Bát đến am Phúc Duyên, gặp một tiểu ni cô, nói muốn tìm Điền Lê Nhi, tiểu ni cô nghe vậy thì vội vàng chạy vào trong am. Dáng vẻ vội vàng đó khiến Quý Thập Bát giật mình, đã xảy ra chuyện gì rồi ư?
Một lát sau, vị lão ni lần trước Quý Thập Bát gặp vội vàng bước ra.
Quý Thập Bát thầm lo lắng, chân mày bất giác nhíu chặt lại. Điền Lê Nhi thực sự đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Chẳng lẽ nàng ta đã rời đi rồi?
“Sư thái.” Quý Thập Bát thi lễ. “Tại hại Quý Gia Văn, hơn hai tháng trước đã cùng Điền Lê Nhi đến đây, có duyên gặp qua sư thái một lần, không biết sư thái có còn nhớ không?” Cậu muốn nói cậu không phải aphaigangựng- quy hoạch Đô Thị người xấu, cậu quen biết Điền Lê Nhi, là bằng hữu cũ của nàng, gặp một chút chắc không coi là thất lễ.
“Vẫn nhớ.” Sư thái chăm chú nhìn cậu.
“Vậy không biết tại hạ có thể gặp cô nương ấy một chút không, chỉ là… ừm…” Quý Thập Bát ngẫm nghĩ, một nam tử trẻ tuổi đến chốn Phật môn xin gặp một cô nương trẻ tuổi, điều này dường như không hợp lễ lắm, phải nói lý do gì mới được đây? Nghĩ đi nghĩ lại mà chẳng ra, Quý Thập Bát hơi nôn nóng. “Ừm, chỉ để cáo biệt.”
Nói xong cậu suýt nữa muốn cắn đứt lưỡi mình, đây là lời lẽ ngốc nghếch gì vậy, sau khi rời đi hai tháng lại đến tìm cô nương nhà người ta để cáo biệt.
Sư thái trầm mặc hồi lâu, Quý Thập Bát thấp thỏm không yên, chết rồi, quả nhiên là cậu nói sai rồi, thế này chắc sẽ khiến sư thái không vui, liệu có mang đến phiền phức gì cho Điền Lê Nhi không đây? Hay là, Điền Lê Nhi đã không còn ở đây nữa rồi?
“Vị đại hiệp này.” Sư thái lên tiếng nhưng bà hơi ngập ngừng.
Quý Thập Bát cuống quýt chắp tay. “Sư thái, mời nói.”
“Lê Nhi, đứa trẻ này…” Lại ngập ngừng.
Quý Thập Bát căng thẳng. “Cô nương ấy xảy ra chuyện gì?”
“Đại hiệp chớ lo lắng, cô nương ấy rất tốt. Có điều…”
“Có điều gì ạ?”
“Cô nương ấy nói trên đời mình không còn nơi nương tựa, không thân không thích, đại hiệp coi như là bằng hữu duy nhất của cô nương ấy?”
Quý Thập Bát nhíu mày. “Sư thái, Điền cô nương thân thế khổ sở, đúng là không còn nơi nương tựa nữa.” Rốt cuộc thì nàng ta đã xảy ra chuyện gì, sư thái này nói chuyện thật vòng vo, cậu sắp sốt ruột đến chết mất rồi.
Sư thái lại thở dài một hơi. “Không biết đại hiệp có thể tìm được chỗ nào khác để Điền Lê Nhi nhờ cậy không?”
Quý Thập Bát ha hốc miệng, không ngờ được lại là lời này, nói vậy…. tức là muốn đuổi Điền Lê Nhi đi ư?
“Lê Nhi là đứa trẻ tốt, nhưng chỗ bọn ta…” Sư thái ngập ngừng hồi lâu mới nói tiếp: “…Quá không thích hợp với cô nương ấy.”
Không phải là không thích hợp lắm mà là quá không thích hợp. Quý Thập Bát bỗng chốc không biết nên có biểu cảm gì mới được. Chẳng phải Điền Lê Nhi là một cô nương rất thông minh, ngoan ngoãn sao, có thể làm ra chuyện gì khiến người ta cảm thấy quá không thích hợp chứ?
Không đợi Quý Thập Bát hỏi, sư thái đã bắt đầu kể. Hoá ra sau khi vào am, hằng ngày Điền Lê Nhi rất chăm chỉ cần cù, nghiêm túc theo các sư tỷ học tập, giành việc để làm, chưa từng kêu khổ, than mệt. Trong núi sau am có trồng ít rau tự cung tự cấp cho am, đây cũng là công việc vất vả, mệt nhọc nhất, Điền Lê Nhi chăm chỉ công tác, chưa từng có ý lười nhác. Nhưng sau núi cũng có thỏ, gà, các loại thú nhỏ, nàng ta lại đặt bẫy bắt thú, sau đó bán cho thôn dân lấy tiền. Có một hôm, nàng ta còn mua hai con gà con của một thôn dân gần đó, nuôi sau núi, định nuôi lớn rồi sẽ cho nó đẻ trứng mang đi bán. Những điều này đều trái với quy củ trong am, sư thái trách nàng ta, nàng ta đã đồng ý mấy lần, nhưng cũng không thay đổi. Cuói cùng nàng ta quỳ xuống nhận lỗi, nói thiếu nợ ân công, cả cuộc đời nàng ta không thể an tâm đến già, buộc phải nghĩ cách trả tiền.
“Đại hiệp, cô nương ấy trọng tín trọng nghĩa vốn không có gì sai, nhưng trong am thực sự không thể dung thứ hàng vi đó, chúng ta ăn chay niệm phật, tuyệt đối không thể làm chuyện buôn bán như vậy, cô nương ấy không có chốn dung thân, ta cũng không tiện đuổi đi, nhưng còn ở đây một ngày cô nương ấy không thể nghĩ đến chuyện mưu sinh kiếm tền, nơi đây không được phép có những hành động như thế. Cho nên…” Sư thái nói đến đây, lại thở dài một tiếng.
Quý Thập Bát cũng thở dài, đúng là khá mất mặt! Sư thái bị bức đến độ nào đó thì mới dám mở miệng bảo cậu đưa cô nương đi chứ?!
“Để ta khuyên giải cô nương ấy vậy.” Quý Thập Bát nói.
Sau đó, Quý Thập Bát gặp Điền Lê Nhi. Nàng ta dường như đã cao hơn, khuôn mặt vẫn tròn như cũ, nhưng đôi mắt càng sáng hơn so với lúc trước.
“Đại hiệp!” Nàng ta nhìn thấy cậu thì rất vui mừng, giọng nói trong trẻo, lanh lảnh cất lên.
Quý Thập Bát đi theo nàng ta vào khu rừng sau núi, nghe nàng ta háo hức kể về những gì có trong ngọn núi này, nàng ta đã có vài chủ ý để kiếm tiền, còn đưa cậu đến tiểu viện bí mật của nàng ta để thăm hai con gà nàng ta nuôi dưỡng. “Ta dùng tiền của đại hiệp cho để mua. Ta không mua được gà to, chỉ đủ tiền mua ai con gà nhỏ. Sư phụ không cho ta nuôi, ta lén lút chuyển chúng đến chỗ này. Đợi bọn chúng đẻ trứng rồi đổi lấy tiền, nhưng mà còn cần nhiều thời gian nữa.”
Quý Thập Bát tỏ vẻ vô cùng khổ sở, giờ phải khuyên nàng ta thế nào đây?
“Ta còn săn thỏ và gà rừng, có lần còn bắt được hồ ly, đều đổi được tiền. Nhưng những người đó khá giảo hoạt, ức hiếp ta là người trong am, tiền trả cũng rất ít. Sư phụ không cho phép ta săn thú nữa, ta chỉ có thể đào ít rau dại, nấm, măng, nhưng những thứ này không bán được, vì người khác cũng có thể đào được, ta lại không có nhiều thời gian như bọn họ, hơn nữa, bọn họ có thể gánh vào thành bán, ta thì không đi được…” Điền Lê Nhi ríu rít dốc hết nỗi lòng với Quý Thập Bát, cuối cùng lôi chiếc túi vải nhỏ giắt ở thắt lưng ra. “Đại hiệp, chỉ có thể trả huynh trước chỗ này, không nhiều nhưng cũng chứng minh ta vẫn luôn nghĩ cách kiếm tiền để trả nợ cho huynh.”
“Không cần trả.” Không cần nàng ta trả thì nàng ta sẽ không làm trái am quy rồi bị đuổi ra ngoài.
Điền Lê Nhi cười cười, đáp lời: “Phải trả chứ.” Giọng cả nàng ta không lớn nhưng Quý Thập Bát nhận ra được ngữ khí kiên quyết. Cậu thầm thở dài, bỏ đi, bỏ đi, khuyên không nổi nàng ta, chẳng thà khuyên chính mình. Còn chỗ nào sắp xếp cho nàng ta được nhỉ? Thực ra nàng ta rất thông minh, lại chăm chỉ, làm việc lại nhanh nhẹn, đến nơi đâu mưu sinh cũng được cả, có điều nàng ta không có tiền, không có tiền thì không có chỗ ở, không có cơm ăn, không thể nào kiếm sống. Nàng ta cần người sắp xếp, giúp đỡ nàng ta.
“Cô nương.”
“Dạ.”
Quý Thập Bát nghiêm túc nghĩ xem nên nói thế nào.
“Đại hiệp có lời muốn nói ư?”
“Ừm… ta muốn hỏi, cô nương ở lại nơi này có tốt không?”
“Tốt lắm ạ, mọi người đều tốt với ta, tuy việc kiếm tiền không thuận tiện lắm nhưng ta sẽ lại nghĩ cách tiếp. Đại chớ phiền lòng.”
Cậu đang phiền lòng chết đi được đây.
“Vậy, nếu như, ý ta là, cô nương có từng cân nhắc chuyện đi nơi khác chưa?”
Điền Lê Nhi chớp chớp mắt. “Nơi khác?”
Lòng Quý Thập Bát càng phiền muộn hơn, vụng miệng thì biết làm thế nào đây, nếu như nói nơi này không tốt, nàng ta mà biết mình bị sư thái ghét bỏ, không muốn giữ nàng ta lại, liệu nàng ta có đau lòng không?
“Hay là, đi cùng ta đi.” Nói thế này có được không?
Điền Lê Nhi chớp chớp mắt
Sau đó, mặt Quý Thập Bát đỏ lựng lên. Hỏng rồi, cậu nói sai rồi, tại sao lại nói lời ám muội như vậy chứ?! Cậu luống cuống xua tay. “Ta không có ý gì khác, chỉ là, cô nương một lòng muốn kiếm tiền, chỗ này… không phải, ta chỉ nghĩ, có lẽ cô nương cũng không thích cuộc sống ở trong am miếu lắm…”
Điền Lê Nhi cười, mặt Quý Thập Bát càng đỏ hơn.
Nàng ta đã hiểu ra rồi phải không? Cười gì mà cười chứ, đúng thật là…
“Đi luôn hôm nay sao” Nàng ta hỏi.
Quý Thập Bát há miệng, nói vậy có nghĩa là quyết định đi cùng cậu rồi sao? Cũng không muốn hỏi xem cậu muốn đưa nàng ta đi đâu, làm gì sao?
Điền Lê Nhi không hỏi, nàng ta thu dọn tay nải, mang theo hai con gà của mình, từ biệt sư phụ và các sư tỷ trong am, phấn khởi đi theo Quý Thập Bát.
May mà nàng ta không hỏi, Quý Thập Bát nghĩ, vì căn bản cậu vẫn chưa nghĩ ra có thể sắp xếp cho nàng ta ra sao. Nhưng lời đã nói ra rồi, cậu ta không được hối hận. Dù sao vẫn còn thờ gian, đi đến đâu tính đến đó. Có lẽ trên đường sẽ gặp được người thích hợp hơn, giữ nàng ta lại, có lẽ sẽ có cơ duyên thích hợp hơn, có lẽ cậu sẽ khiến nàng ta dập tắt suy nghĩ muốn trả nợ, có lẽ…
Quý Thập Bát đưa Điền Lê Nhi theo trên suốt cả quãng đường, hai người không có nhiều tiền bạc, để giải quyết chuyện ăn ngủ, Quý Thập Bát lại dùng biện pháp cũ, tìm chỗ làm việc vặt, nếu như có điều kiện thì làm một cái lò, rèn sắt bán đồ. Sau khi có thêm Điền Lê Nhi, biện pháp này hữu dụng vô cùng, bao nhiêu dao, kéo, liềm, hái cậu làm ra đều được nhanh chóng bán hết, vì nàng ta rất khéo miệng.
“Tỷ cầm cây kéo này trong tay thật là đẹp quá!”
“Dao này rất vừa tay có đúng không? Ta vừa nhìn dáng dấp đại ca cầm nó đã biết ngay là rất hợp, thực sự rất phong độ.”
Quý Thập Bát chưa từng xen lời vào, cậu cảm thấy ngại ngùng. Cậu không biết hoá ra bán nông cụ không cần xem có sắc bén, dùng có tốt, có hợp tay hay không, mà phải xem người đó dùng trông có đẹp, có phong độ hay không. Không có bảo thạch, có thể đẹp và phòng độ thế nào chứ? Đúng là lừa đảo!
Thế mà vẫn có người tin, còn bán được hết.
Quý Thập Bát không thể không thừa nhận, dẫn Điền Lê Nhi đi theo cũng có nhiều lợi ích. Nàng ta thông minh, giỏi buôn bán, lại chăm chỉ, cơm nàng ta nấu rất ngon, còn biết khâu áo, làm giày cho cậu.
Nhưng có một điểm không tốt, chính là nàng ta rất nghịch ngợm, rất thích trêu cậu. Cậu phát hiện, lần nào nói chuyện với nàng ta, cậu cũng lúng túng đỏ mặt, nàng ta cố ý làm như vậy. Bất cứ lúc nào cậu ngẩn người, không hiểu rõ lời nói đùa của nàng ta, hay lúc cậu trợn tròn mắt ngạc nhiên, hoặc lúc cậu bị nàng ta trêu cho đỏ mặt, nàng ta đều cười trộm.
Hôm đó, Quý Thập Bát nhận được thư của Bạch Ngọc Lang, Bạch Lão Lục trút nỗi lòng trong thư, cậu ta nói mình làm bổ đầu rất tốt, nhưng ở nhà cứ muốn an bài chuyện hôn sự cho cậu ta, cậu ta trốn không về nhà, nhưng bên nữ lại tìm đến tận cửa. Đúng là không biết xấu hổ, phải không? Sao có thể tìm đến tận cửa chứ? Cậu ta nói cô nương đó là tiểu thư điêu man, là loại nữ nhân cậu ta ghét nhất, hơn nữa nàng ta đồng ý chuyện kết thân với cậu ta không phải vì điều gì khác, mà là do nàng ta cũng muốn làm bổ đầu. Nghe xem, nghe xem, có ai không biết xấu hổ thế này không? Chưa qua cửa đã muốn cướp sai sự rồi, hơn nữa nàng ta là nữ nhân, nữ nhân thì sao có thể làm bổ đầu được chứ? Không những thế, vì muốn làm bổ đầu nên nàng ta mới lấy cậu ta, điều này là một nỗi sỉ nhục, có đúng không? Bạch Ngọc Lang nói, nếu như điêu man, buông thả cũng có thể coi là tội thì tốt, cậu ta chắc chắn sẽ nhốt nàng vào trong lao.
Quý Thập Bát bật cười, vừa ngẩng lên, liền thấy Điền Lê Nhi đang ở ngoài cửa, thò đầu vào nhìn lén cậu, thấy cậu nhìn, lại vột vàng rụt cổ chạy mất. Nha đầu này, chẳng biết lại muốn trêu cậu gì đây. Haizz, nếu như nghịch ngợm, càn quấy có thể coi là tội thì tốt, nhưng cậu không muốn nhốt nàng ta vào ngục, chỉ doạ dẫm nàng ta một chút thôi. Làm sao cho nàng ta sợ hãi rồi trở nên nghiêm túc, ngoan ngoãn một chút là được.
Có lẽ chính vì nàng ta thích làm loạn như thế, cho nên cậu mới mãi không tìm được nơi thích hợp để sắp xếp cho nàng ta. Vì thế Quý Thập Bát dẫn theo Điền Lê Nhi suốt cả quãng đường, cuối cùng quay về chỗ của Huyền Thanh phái.
Trong Huyền Thanh phái có đại sự, Chưởng môn Giang Vĩ Anh truyền vị cho đại đệ tử Tiêu Kỳ, để anh ta trở thành chưởng môn mới. Quý Thập Bát quay về đúng lúc tham gia đại lễ. Tiểu sư muội đáng yêu từ sư tẩu đã trở thành chưởng môn phu nhân, còn bản thân Quý Thập Bát cũng từ tiểu Thập Bát trở thành Thập Bát thúc.
Chưởng môn tân nhiệm nói với Thập Bát thúc: “Cô nương đệ đưa về kia là ai? Muốn để lại trong viện làm nha đầu sao?”
“Không, không.” Nào có thể để Lê Nhi làm nha đầu chứ! Quý Thập Bát vội lắc đầu.
“Đệ dự định lấy nàng ta?”
“Không, không.” Quý Thập Bát đã lắc đến mức sắp rơi cả đầu, quan hệ của bọn họ đâu phải thế.
“Vậy thì là gì? Không có quan hệ gì thì không thể tuỳ tiện lưu lại trong viện.”
Quý Thập Bát ngẫm hồi lâu, há há miệng, cuối cùng nặn ra một câu: “Nàng ấy là đồ đệ của đệ.”
“Của Huyền Thanh phái?” Ý tứ của Chưởng môn rất rõ ràng, chuyện Huyền Thanh phái thu nhận đồ đệ, anh ta có thể quản được.
“Không, không.” Quý Thập Bát lại lắc đầu, ngộ nhỡ đại sư huynh, không, ngộ nhỡ Chưởng môn không đồng ý thì làm thế nào. “Là đồ đệ rèn sắt.” Việc thu nhận đồ đệ này, cậu có thể tự làm chủ, dù sao Nhiễm sư phụ cũng không có ở đây.
Tiểu Kỳ cười, vỗ vỗ vào vai của Quý Thập Bát, môn phái rèn sắt thu nhận đồ đệ nữ ư? Lừa quỷ hay sao?
Quý Thập Bát không thay đổi sắc mặt, dù sao cũng mặc kệ, nàng chính là đồ đệ của cậu, nàng có thể ở lại, sống yên ổn qua ngày là được.
Sau này của sau này, đồ đệ Lê Nhi của Quý Thập Bát trở thành nương tử của cậu.
Vào hôm hai người thành thân, Tiêu Kỳ lại vỗ vỗ vào vai Quý Thập Bát, nói: “Ta đã biết là đệ lừa quỷ mà”. Bạch Ngọc Lang cũng dẫn nương tử của cậu ta đến góp phần náo nhiệt, vỗ vỗ vào vai cậu. “Tiểu tử, cậu đúng là tên lừa đảo.”
Cái gì, lừa cái gì? Quý Thập Bát không hiểu câu này có ý gì, dù sao cậu cũng là người thật thà, trước nay chưa từng lừa người. À, không đúng, lúc trước đã từng lừa mấy người ở thôn Hạnh Hoa, à, cũng không đúng, bây giờ cậu thực sự lấy Lê Nhi rồi, vậy lúc đó cũng không thể coi là lừa gạt người ta nhỉ?
Cậu hỏi nương tử, nhưng Lê Nhi chỉ mím miệng cười, nàng đúng là thích cười, cười rất ngọt ngào.
Cậu thực sự rất thích nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.