Nhìn theo bóng lưng của Lâm Quân Phong và Quan Thiên Ninh đi xa dần, Nham Yên có chút tiếc nuối nói:
“Thế hệ mới của giang hồ thật là ưu tú, đáng tiếc lại không chịu ở lại làm khách nhà chúng ta.”
Nham Ân không để ý tới tâm tư này của mẫu thân, thay vào đó lại ngập ngừng ngước nhìn cậu mình, rụt rè hỏi.
“Cậu, vừa rồi là cậu cố tình nhường sao?”
Nham Đình cúi xuống, đưa tay xoa đầu đứa bé bên chân mình, thở dài đáp.
“Cứ nghĩ hơn được hắn phần trầm ổn vững vàng, không ngờ lại thua hắn phần liều lĩnh táo bạo. Đúng là tuổi tác lớn rồi…”
Những lời này dường như quá phức tạp so với đầu óc non nớt của Nham Ân, cậu bé đưa đôi mắt bối rối đầy thắc mắc nhìn ông. Nhưng Nham Đình không nói thêm gì nữa, chỉ quay lưng đi vào trong.
Chiến thắng lần này, là Lâm Quân Phong mạo hiểm bản thân mới giành được trong gang tấc. Ông thừa nhận, về điểm này, ông không bằng hắn. Nếu là hai mươi năm trước, ông hẳn cũng liều lĩnh chẳng thua kém gì, chỉ có điều võ công lúc đó lại chẳng so được với hắn bây giờ.
Bởi vậy, Nham Đình mới nói, ông cam bái hạ phong.
*
Rời khỏi Nham gia, Lâm Quân Phong và Quan Thiên Ninh cùng cưỡi ngựa quay về Nam Sơn Minh. Năm xưa khi sư tổ của Lâm Quân Phong muốn an cư lạc nghiệp đã chọn được một chốn thâm sơn cùng cốc không ai biết đến. Hậu quả của việc này chính là Nam Sơn Minh hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài. Hơn nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dam-phong-khinh/127748/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.