“Vậy vạn sự xin nhờ tiên trưởng.” Thấy hắn đáp ứng thì Chung Tử gật đầu bái tạ, đoạn cáo lui về miếu.
Sau khi tiễn Chung sơn thần đi, Khương Thiên cũng không tiếp tục tiến vào động phủ nữa. Hắn khẽ sờ cằm, thần thức quét qua khắp vùng núi này, thân ảnh quỷ dị biến mất.
…
Núi Vạn Lĩnh, trong một cái sơn động nào đó.
Báo yêu đang yên tĩnh nhắm mắt dưỡng thần thì nghe tiếng tằng hắng ngay bên cạnh, nó giật mình mở mắt ra mới phát hiện trước mặt lại có một tên thanh niên nhân loại, không biết đứng đó từ lúc nào, đang dùng ánh mắt tò mò quan sát nó.
“Ai?” Báo yêu theo bản năng nhảy bật về phía sau, lớn tiếng quát.
"Ta là Khương Thiên" Hắn gật đầu.
Báo yêu nghi hoặc nhìn hắn, mở miệng hỏi "Chưa bao giờ nghe qua, ngươi đến đây làm gì?"
Khương Thiên nói: "Mấy ngày tới Chung sơn thần có việc cần ra ngoài, nhờ ta coi sóc nơi này"
"Ra ngoài?" Báo yêu trầm mặc một hồi, rồi như nhớ đến cái gì đó, thốt lên:
"Hoá ra đã đến kì hạn mười năm"
Sắt mặt nó âm tình bất định, lúc đỏ lúc trắng. Cuối cùng hít sâu một hơi, nở nụ cười quỷ dị nhìn về phía hắn:
"Ừm, vậy ngươi muốn nói gì với bổn yêu?"
Khương Thiên khẽ lắc đầu "Ta có thói quen thích đả toạ, một lần ít thì hai ba ngày, nhiều thì một hai tháng. Cũng không thể đảm bảo chú ý các ngươi mọi lúc. Nhưng ta đã lỡ hứa với Chung sơn thần là tuyệt đối không để các ngươi hại dân thường"
"Thì sao?" Báo yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dam-hong-tran/1000751/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.