“Vị tiên trưởng này… vậy mà lại có thể mang theo người cùng dịch chuyển?”
Chung Tử cảm thấy chuyện này rất hoang đường. Với đạo hạnh của hắn vốn không thể dịch chuyển, nhưng hắn cũng biết đệ tử của các tông môn tu tiên kia có thể làm được.
Điều kiện tiên quyết là chỉ được dịch chuyển một mình.
Sở dĩ hắn biết như vậy là vì có lần một tên đệ tử chính đạo tới tìm, nhờ hắn chỉ đường đến hang ổ của con tinh quái đang làm mưa làm gió ở ngọn núi bên kia. Khi hai người đang sánh vai đi trên đường thì tên kia cứ phàn nàn vì Chung Tử không biết dịch chuyển nên hại y cũng phải cuốc bộ theo.
Mà tên đệ tử chính đạo kia, theo như nhận xét của Chung Tử thì đã rất mạnh rồi. Y chém ra một kiếm liền làm bay đầu của con tinh quái có đạo hạnh còn cao hơn cả vị Chung sơn thần này.
Trong lúc hắn còn đang tràn ngập khiếp sợ thì ở trước cửa thôn lúc này, gã thợ săn đã lấy lại bình tĩnh, hướng về phía Khương Thiên mang theo vẻ cung kính gấp bội:
“Tiên trưởng pháp lực cao cường”
Hắn cũng không biết được nhiều như Chung Tử, nên khi thấy vị tiên trưởng này mang theo mình chớp mắt một cái đã về được thôn thì tuy có hơi khiếp sợ nhưng vẫn tiếp nhận được. Trong suy nghĩ của hắn thì vị tiên trưởng này ngang hàng với sơn thần lão gia, mà sơn thần lão gia không chuyện gì không làm được, nên vị tiên trưởng này có pháp lực như vậy cũng rất bình thường.
“Được rồi, dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-dam-hong-tran/1000748/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.