Chương trước
Chương sau
Quân Mộ Ngọc nâng mắt nhìn ra cửa thì thấy Quân Mộ Khuynh.

"Thảo dân tham kiến vương phi."

"Lễ tiết gì bỏ cả đi. Nhanh, mau vào trong ngồi. Huynh đến sao không báo trước đệ một tiếng."

Quân Mộ Khuynh bĩu môi đi đến ngồi xuống bàn, "làm sao? Ta không báo thì vương phi liền không tiếp?"

"Làm sao đệ làm thế được. Hôm nay huynh đến đây là muốn thông báo chuyện gì à?"

Quân Mộ Khuynh mỉm cười nhìn Uyên Vân, Quân Mộ Ngọc hiểu ý liền ra hiệu nàng lui xuống. Uyên Vân nhanh chóng lui ra ngoài, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.

Sau khi trong phòng không còn ai, Quân Mộ Khuynh mới làm sắc mặt nghiệm trọng nói, "ngày hôm kia phụ thân có vào cung thăm cô mẫu một chuyến. Không biết hai người nói gì, khi trở về sắc mặt phụ thân rất không tốt. Mấy ngày nay tâm trạng người cũng rất tệ."

"Chưa hết, một vị bằng hữu của ta ở trong cung báo lại, nói rằng dạo gần đây bên phía Khôn Ninh cung có rất nhiều động thái mờ ám, còn Nhiếp Ngạn đế dạo gần đây lại mắc chứng đau đầu. Tuy ta chưa có tìm được sự liên kết được trong chuyện này, nhưng chắc hẳn một phần có liên quan đến cuộc nói chuyện của cô mẫu cùng phụ thân ngày hôm đó."

Quân Mộ Ngọc trầm mặc, "đệ cũng có nghe Huyền Du nói về bệnh tình của Nhiếp Ngạn đế. Các Thái y có đến khám nhưng không ai chuẩn ra được bệnh gì, chỉ có thể kết luận do làm việc quá độ dẫn đến choáng đầu thôi. Đệ cũng thật sự thấy chuyện này không đơn giản như vậy."

"Việc này đệ nên thương lượng rõ với Duẫn vương, dù sao bây giờ cả Quân gia đều cùng thuyền với Duẫn vương rồi. Không thể để con thuyền này lật được. À mà Duẫn vương đã đi Giang Nam rồi sao?"

"Vâng, đi từ lúc mặt trời vừa chớm, tầm tối sẽ về, hoặc có thể sáng mai."

Im lặng một lúc, bỗng Quân Mộ Ngọc cảm thấy tim đập rất nhanh, có chút khó thở, y liền đưa tay xoa xoa ngực muốn làm dịu đi cảm giác khó chịu đó.

"Ca ca, ta bỗng dưng cảm thấy rất bất an. Có phải hay không có chuyện gì đó sắp xảy ra? Chẳng hạn như bên phía vương gia..."

Quân Mộ Khuynh đưa tay cốc trán y một cái, ngắt lời: "nói bậy, mọi chuyện rất êm đẹp, làm sao có chuyện gì được, đệ nhạy cảm quá rồi đó."

Quân Mộ Ngọc gượng cười, ừm một tiếng.

"Thôi, tạm thời mọi chuyện cứ tạm dừng ở đây đi. Ta có một số việc quan trong cần làm. Khi khác lại đến thăm đệ, không cần tiễn ta đâu."

Quân Mộ Ngọc gật đầu, định đứng lên muốn tiễn Quân Mộ Khuynh nhưng bị ngăn lại, đành ngồi trở lại ghế, "được, huynh nhớ an ủi phụ thân, ông ấy lớn tuổi rồi, không nên có quá nhiều u khuất. Sẽ sinh bệnh."

"Ta nhớ rồi, xin phép Duẫn vương phi thảo dân cáo lui."



"Huynh cứ đùa, mau đi đi, kẻo lỡ việc."

Quân Mộ Khuynh nhanh chóng rời khỏi vương phủ, Quân Mộ Ngọc liền thu lại nụ cười, y đưa mắt nhìn xuống tách trà vơi hơn nửa bên cạnh.

Cảm giác bất an không những không giảm mà còn vấy lên nhiều hơn.

Quân Mộ Ngọc nhíu nhíu mày, từ trước đến giờ phần lớn sự bất an trong y đều là sự thật. Y thật sự rất lo cho Huyền Du, tuy y đã giao ám vệ Quân gia lại hết cho hắn sử dụng, thậm chí trong đợt đến Giang Nam này ám vệ của y cũng theo hộ tống bảo vệ hắn. Nhưng có phải hay không thật sự hắn xảy ra chuyện rồi?

"Uyên Vân."

"Vương phi cho gọi.", Uyên Vân liền từ bên ngoài tiến vào.

"Ngươi mau chuẩn bị nước ấm đi, ta muốn tắm rửa một chút."

Y không muốn phải chờ đợi. Chính y sẽ đi đến Giang Nam tìm Huyền Du.

"Vâng ạ." Uyên Vân cung kính đáp.

"Vương phi, vương phi. Không hay rồi, quân triều đình đang bao vây trước cửa vương phủ. Còn đem theo cả xe chở tù nhân.", Đan Vân hớt hải chạy vào, vừa chạy nàng vừa hô lớn.

Quân Mộ Ngọc đứng bật dậy, "ngươi nói cái gì? Tại sao lại bao vây vương phủ, còn đem theo cả xe tù nhân?"

"Vâng vâng, họ muốn xông vào nhưng nô tì không cho. Bây giờ phải làm sao ạ?", Đan Vân gấp đến sắp cắn vào lưỡi.

Quân Mộ Ngọc không nói không rằng chạy đi, y muốn xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Vừa mới bước đến cổng vòm bán nguyệt Quân Mộ Ngọc đã bắt gặp một đoàn gần hai người mặc quân phục triều đình. Họ cũng đang muốn xông vào Đông viện của y.

Khi thấy y, một người mặc quần áo khác với những người còn lại liền qua loa hành lễ, có lẽ là chỉ huy của tốp quân này, "Nô tài tham kiến Duẫn vương phi, vương phi một ngày an lành."

"Tại sao ngươi lại tự ý dẫn người xông vào vương phủ? Đây là không coi vương pháp ra gì?", Quân Mộ Ngọc nhíu đôi mày thanh tú.

Gã ta đưa tay gãi gãi cằm, cũng không đợi Quân Mộ Ngọc cho miễn lễ đã liền đứng thẳng người. Hướng Quân Mộ Ngọc nhìn chòng chọc, ánh mắt không giấu được vẻ chiêm ngưỡng như thấy đồ quý.



"Cũng không giấu gì vương phi, hôm nay ta phụng mệnh Hoàng thượng đến bắt vương phi về việc người dám tự ý theo chân Duẫn vương ra chiến trường. Từ xưa đến nay, luật pháp Bắc Thụy có ghi rõ, phu quân ra trận gia quyến phải ở nhà làm tin. Cớ sao vương phi lại phạm phải?"

"Cái gì....?", Quân Mộ Ngọc trừng mắt... Mọi chuyện rõ ràng làm rất tỉ mỉ, tại sao lại bị phát hiện rồi?

"Vương phi không cần phải nhiều lời. Có gì về đến đại lao rồi chúng ta nói tiếp. Người đâu, theo lệnh Bệ hạ, mau bắt Duẫn vương phi lại cho ta!"

Đan Vân và Uyên Vân liền quát lớn, "ai dám? Không có vương gia ở đây, các ngươi chưa được ý của ngài thì không được phép chạm vào vương phi!"

"Đây là ý chỉ của Hoàng thượng, vương gia dù không muốn thì cũng không thể kháng chỉ", gã ta khinh thường nhìn lấy nàng: "ta đây chỉ làm theo lệnh. Còn không mau bắt Duẫn vương phi lại!"

Một đám người liền xông lên bắt lấy Quân Mộ Ngọc, Đan Vân và Uyên Vân bị đẩy ngã ra sau,

y vùng vẫy muốn thoát khỏi ma trải đang đặt trên người mình, liền quát lên: "ta tự đi á!!!..."

Còn chưa dứt lời y sau đầu y liền đau buốt, trước mắt nhanh chóng tối đen như mực, cuối cùng y cũng không còn thấy gì nữa mà bất tỉnh ngả rạp xuống đất, trên trán liền nhanh chóng túa máu chảy dài xuống sườn mặt

Một tên lính quăng tảng đá dính máu xuống đất. Gã ta phủi phủi tay, gương mặt vẫn tỉnh bơ như thể hắn vừa lấy đá đập đầu một ai đó chứ không phải là Duẫn vương phi của Bắc Thụy.

"Mau khiêng người lên xe!"

Uyên Vân chứng kiến cảnh vừa rồi, nàng liền tức giận đến run rẩy mà hét lên, "to gan! Các ngươi làm gì vậy hả? Khẩu dụ của Hoàng thượng cũng chỉ là bắt người. Ai cho các ngươi được phép đả thương vương phi???"

Quân Mộ Ngọc nhanh chóng được khiêng bỏ vào trong xe chở phạm nhân, y nằm bất động, cả người co ro lại nhìn cực kì đáng thương, trên đầu máu vẫn còn chảy chưa ngừng.

Uyên Vân và Đan Vân nhìn thấy cảnh này mà cắn môi đến suýt bật máu, lúc vương gia đi đã căn dặn bọn họ chăm sóc vương phi cho thật tốt, còn ân cần nói với bọn họ vương phi nếu có đòi ăn hạnh chua thì phải ngăn cản vì dạ dày Quân Mộ Ngọc không tốt. Thử hỏi một người cưng chiều yêu thương vương phi, chăm sóc y từng li từng tí như vậy. Nếu thấy được thảm trạng hiện tại của vương phi, vương gia sẽ có biểu hiện và tâm trạng như thế nào chứ?

Tên chỉ huy cười khẩy, "thật ra vương phi rất đẹp, đây là lần đầu ta được diện kiến. Thú thật ta không hề muốn làm người xinh đẹp như vậy bị thương đâu. Chỉ là có một vị tiểu thư thuê bọn ta, nói là cứ mạnh tay một xíu, làm vương phi bị thương "nhẹ" một chút, miễn không nguy hại đến tính mạng là được. Ta cũng là lỡ nhận tiền, nếu không tuyệt sẽ không làm đâu. Ha ha ha, mau đi thôi."

Uyên Vân và Đan Vân đứng như trời trồng, trân trân nhìn đoàn người kéo Quân Mộ Ngọc đi mất.

Chỉ một lát sau, tin tức Duẫn vương phi phạm tội, làm trái với vương pháp, lại có ý "chống đối" người thi hành công vụ nên phải chịu hậu quả không đáng có nhanh chóng được lan truyền khắp kinh thành.

Tin tức chấn kinh này toàn kinh thành đều biết, chỉ trừ Huyền Du đang ở Giang Nam xa xôi vẫn chưa hay tin gì...

✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿✿
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.