Chương trước
Chương sau
"Ưm..."

Mộc Côn đang run rẩy quỳ rạp dưới chân Huyền Kính Minh, cả hai không ai nói với ai câu gì, một tiếng động khẽ vang lên liền thu hút sự chú ý của cả ba người.

Huyền Kính Minh đưa mắt nhìn vào trong. Quân Mộ Ngọc mờ mịt mở mắt ra, y khẽ cựa người, cử động làm vết thương khắp người nhói lên, đau đớn liền lan tràn khắp toàn thân. Đáng nói nhất là vết thương do bị đạp ở trước ngực.

Y không nhớ rõ mình bị đạp bao nhiêu cái, chỉ là bây giờ trước ngực đau nhức nhối. Nếu thở mạnh sẽ có cảm giác như lồng ngực bị rách ra, đau đến run rẩy.

Ánh mắt Huyền Kính Minh liền có chút sáng lên, lạnh giọng: "mau mở cửa ra."

"Thưa... Thưa Đại hoàng tử, hoàng thượng có lệnh... Không... Không thể..."

"Ta nói, mở cửa!"

"Vâng vâng, nô tài mở cửa ngay."

Mộc Côn nghe được âm giọng tỏa ra hàn khí của Huyền Kính Minh liền run rẩy, vội đứng dậy nhanh chóng mở cửa ra.

Huyền Kính Minh tiến vào, nhìn thấy Quân Mộ Ngọc cả người không chỗ nào lành lặn, hắn liền cảm thấy thương xót.

Quân Mộ Ngọc ngồi dậy không nổi, y yếu ớt nhích người ra xa. Bây giờ đầu óc y mơ hồ, không thể nhận ra được người trước mắt là kẻ thù hay là bạn.

"Quân Dạ, ngươi vẫn ổn chứ?", Huyền Kính Minh nhẹ giọng hỏi.

Quân Mộ Ngọc mím môi, không trả lời.

Huyền Kính Minh lấy từ trong ống tay áo ra một bính sứ trắng nhỏ. Hắn nhẹ nhàng đỡ y dậy nhưng Quân Mộ Ngọc lại vùng vẫy muốn thoát.

Cử động mạnh khiến vết thương trước ngực Quân Mộ Ngọc đau đến khó thở. Mặt y tái mét, xụi lơ ngồi trong lòng Huyền Kính Minh.

Huyền Kính Minh nhìn gương mặt co rúm vì đau của Quân Mộ Ngọc mà nhíu mày. Hắn bắt đầu giúp y thoa thuốc ở tay và mặt trước. Động tác cực kì nhẹ nhàng.

Thiên Luân đứng một bên nhìn cảnh tượng này, gã nhìn như thế nào cũng thấy nó kì kì.

Tại sao chủ tử lại ân cần với Duẫn vương phi như vậy chứ?

Được thoa thuốc nhưng Quân Mộ Ngọc không hề cảm thấy đau đớn. Đối với y bây giờ không gì đau bằng lồng ngực của mình hiện tại.

Huyền Kính Minh nhíu mày: "tại sao trên đầu y lại bị thương?"

Nói xong liếc mắt sang Mộc Côn đang quỳ bên cạnh.

Như cảm nhận được ánh mắt của Huyền Kính Minh, cả người Mộc Côn liền run lên từng đợt.

"Nói."

Mộc Côn lắp bắp: "bẩm... Bẩm Đại hoàng tử, là... Là Duẫn vương phi bất cẩn té nên đập đầu vào tường, mới có vết thương đó."

"Bất cẩn? Ha.", Huyền Kính Minh lười đôi co với Mộc Côn, hắn thừa biết Mộc Côn nói dối, nhưng bây giờ không phải là lúc hỏi chuyện. Trước mắt cần giúp Quân Mộ Ngọc thoa thuốc cái đã, nếu không chắc chắn sẽ bị nhiễm trùng.

"Giữ kín miệng cho tốt, để ta tra ra được thì coi chừng cái đầu của ngươi."

Nghe được câu này sắc mặt Mộc Côn liền tái xanh. Nếu bây giờ khai thật thì có bị gì không? Sẽ được khoan hồng chứ?

Quân Mộ Ngọc miễn cưỡng mở mắt, y chớp mắt vài cái, cố nhìn rõ xem người trước mắt là ai.

Đến khi thấy rõ được dung mạo thì không khỏi giật mình, "Đại hoàng tử?! Sao ngươi lại ở đây."

"Duẫn vương phi cảm thấy sao rồi?", Huyền Kính Minh không trả lời câu hỏi của Quân Mộ Ngọc, mở miệng hỏi câu khác.

Quân Mộ Ngọc lắc đầu, "không sao..."



"Là ai làm ngươi thành ra thế này?"

"Ta không nhớ... Đại hoàng tử, Huyền Du đã về chưa?", Quân Mộ Ngọc lờ mờ hỏi.

Huyền Kính Minh nhíu mày, bàn tay siết chặt lấy Quân Mộ Ngọc.

"A...đau...", Quân Mộ Ngọc liền run rẩy.

Huyền Kính Minh giật mình, vội thu hồi lực đạo.

Thiên Luân mím môi, cảm thấy không ổn liền lên tiếng nhắc nhở: "chủ tử, chúng ta nên đi thôi, nếu lát nữa có người đến sẽ không hay."

Huyền Kính Minh trầm mặc nhìn Quân Mộ Ngọc, không biết hắn suy nghĩ gì, nhưng sau đó thở dài, cẩn thận đỡ Quân Mộ Ngọc ngồi dựa vào tường. Lọ thuốc cũng được đặt kế bên.

"Đi thôi!"

Quân Mộ Ngọc lờ mờ thấy hai bóng dáng rời khỏi nhà lao, y lắc đầu thật mạnh, muốn cho đầu óc mình tỉnh táo hơn.

Nhưng chẳng được bao lâu, Quân Mộ Ngọc lại tiếp tục thiếp đi.

Lúc này tại Khôn Ninh cung.

"Cái gì?!", Quân Ngọc Linh đặt mạnh tách trà xuống bàn, nàng đứng bật dậy, ánh mắt trừng trừng nhìn Kim ma ma.

"Ngươi nói a Ngọc nó bị giam vào đại lao rồi?"

Kim ma ma cúi đầu, run run nói: "hoàng hậu bớt giận, nô tì cũng là vừa mới hay tin, thật sự cũng không ngờ được."

Quân Ngọc Linh ngồi phụp xuống ghế, lồng ngực nàng phập phồng dữ dội: "tại sao nó bị giam? Nó chọc giận gì hoàng thượng sao?"

Kim ma ma liền nói hết những gì mình biết cho Quân Ngọc Linh nghe. Nghe xong, ánh mắt nàng còn dữ tợn hơn.

"Nó dám lẻn theo Duẫn vương ra trận?"

Kim ma ma không đáp, bà chỉ im lặng cúi đầu.

Quân Ngọc Linh đứng dậy, "mau trang điểm cho ta, ta phải đến gặp hoàng thượng."

Kim ma ma: "vâng."

...

...

"Bệ hạ, thần thiếp bóp vai cho người nhé?"

Quân Ngọc Linh vừa đến, công công còn chưa kịp vào thông báo thì đã nghe thấy tiếng một nữ nhân nũng nịu vang lên.

Quân Ngọc Linh khẽ nhíu mày.

Vị công công thấy không ổn, liền cười nói: "bên trong là Tô phi, cũng chỉ vừa mới tới không lâu, hoàng hậu nương nương đợi một chút để thần bẩm báo hoàng thượng."

"Phiền công công rồi.", Quân Ngọc Linh cười cười.

Vị công công liền nhanh chóng vọt vào bẩm báo, một lát sau liền trở ra.

"Hoàng hậu nương nương, mời."

"Đa tạ công công"

Quân Ngọc Linh nhanh chóng cùng tì nữ tiến vào.

Vừa vào liền thấy Tô phi đứng cạnh mài mực cho Nhiếp Ngạn đế, bộ dáng như thể đây là một công việc hằng ngày của nàng. Vừa thấy Quân Ngọc Linh, nàng ta liền bỏ thanh mực xuống, hướng nàng hành bán lễ.



"Thần thiếp bái kiến Hoàng hậu nương nương."

Quân Ngọc Linh không để ý, nàng hướng Nhiếp Ngạn đế hành lễ: "thần thiếp tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Nhiếp Ngạn đế buông bút, nhìn Quân Ngọc Linh cười nói: "bình thân, nàng cũng mau cho Tô phi đứng lên đi."

Quân Ngọc Linh cười cười: "là thần thiếp không chu toàn. Tô phi muội miễn lễ."

"Tạ hoàng hậu nương nương.", Tô phi cắn răng nói.

"Bổn cung có việc muốn bàn bạc riêng với Hoàng thượng. Không biết Tô phi muội có thể tránh mặt một chút không?"

Tô phi mím môi, nàng vừa tới, cớ sao hoàng hậu muốn đuổi nàng đi rồi? Tô phi liền bấu tay áo của Nhiếp Ngạn đế, ấm ức nhìn ông.

"Hoàng thượng... "

Nhiếp Ngạn đế đưa tay vỗ nhẹ lên tay nàng ta, nói: "được rồi, hôm nay cũng vất vả cho nàng rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi."

Tô phi cắn môi, không cam lòng vâng dạ rồi lui ra ngoài. Trước khi đi còn không quên lườm Quân Ngọc Linh rồi mới bước ra ngoài.

Quân Ngọc Linh lạnh mặt, một phi tần nhỏ nhoi mà cũng muốn đấu với nàng? Cũng không xem bản thân là ai.

Nhiếp Ngạn đế đứng lên khỏi án thư, đi sang bàn trà ngồi xuống. "Nàng ngồi đi."

"Thần thiếp tạ hoàng thượng.", Quân Ngọc Linh ngồi xuống ngay bên cạnh.

"Nàng tìm ta có chuyện gì sao."

"Cũng không có gì, thần thiếp có xuống ngự thiện phòng nấu canh hạt sen cho hoàng thượng, người nếm thử xem có vừa miệng không?", Quân Ngọc Linh cười xinh đẹp nói, Kim ma ma đặt khay gỗ xuống bàn, mở nắp chén ra rồi đứng lui sang một bên.

Nhiếp Ngạn đế cừi đáp: "hoàng hậu có lòng rồi."

Quân Ngọc Linh đưa tay che miệng cười: "là bổn phận của thần thiếp mà."

Nhiếp Ngạn đế sau đó an nhàn dùng canh hạt sen, Quân Ngọc Linh ở kế bên lâu lâu lại hàn huyên vài câu, Nhiếp Ngạn đế lúc nào cũng vương nụ cười nơi khóe miệng.

Quân Ngọc Linh theo dõi Nhiếp Ngạn đế ăn hết chén canh, rồi mới cẩn trọng nói: "khi nãy thần thiếp trên đường đến đây, vô tình nghe cung nhân bàn tán về việc của Duẫn vương phi..."

Nhiếp Ngạn đế thâm trầm nhìn Quân Ngọc Linh, ánh mắt không rõ vui giận khi nghe câu nói bỏ lửng của nàng: "chuyện đó à, Duẫn vương phi vi phạm vương pháp, dĩ nhiên theo luật, phải chịu phạt."

Quân Ngọc Linh mím môi: "thần thiếp không rõ lắm, nhưng mà hoàng thượng... Dù sao Duẫn vương cũng còn ở Giang Nam xa xôi làm nhiệm vụ. Nếu biết vương phi bị bắt giam, thế nào cũng sẽ hốt hoảng vội trở về..."

"Nàng đang chỉ trẫm cách để hành sự à?", Nhiếp Ngạn đế trầm trầm nói.

Quân Ngọc Linh vội đứng lên quỳ xuống, "thần thiếp không dám, xin hoàng thượng bớt giận."

Nói đoạn lại bật khóc: "dù sao bây giờ ở nhà, chắc ca ca của thần thiếp cũng đang hoang mang không hiểu chuyện gì, thần thiếp biết Duẫn vương phi là người thấu tình đạt lý, chắc chắn không cố ý vi phạm, có lẽ có nỗi khổ tâm riêng. Hic, vẫn mong bệ hạ suy xét mà giảm nhẹ tội."

Nhiếp Ngạn đế nhìn hoàng hậu quỳ khóc dưới chân mình. Ánh mắt thoáng dịu xuống, liền đưa tay ra đỡ: "nàng mau đứng lên đi, chuyện này ta sẽ xem xét lại mà."

Quân Ngọc Linh yếu đuối đứng lên, lấy khăn tay chấm nước mắt: "thần thiếp đa tạ hoàng thượng."

Nhiếp Ngạn đế phất tay: "Kim ma ma, mau dìu Hoàng hậu về nghĩ ngơi đi."

"Vâng thưa hoàng thượng "

Nghe vậy Quân Ngọc Linh liền hành lễ: "Vậy thần thiếp xin cáo lui."

Ra đến bên ngoài đại điện, đi được một quãng, Quân Ngọc Linh liền thay đổi bộ dáng nhu nhược vừa rồi. Rét lạnh nói: "ta cũng chỉ giúp nó được đến đây, việc còn lại phải xem mệnh của nó rồi."

"Nương nương nói phải.", Kim ma ma đứng đằng sau phụ họa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.