Trần Dương cùng Phùng Đường ngồi lại chơi hơn nửa tiếng, còn dự tính cuối tuần sẽ đem theo cả máy chơi game đến đây. Vân Nhạc mấy bữa nay vẫn ở luôn trong bệnh viện, phòng bệnh đặc biệt cái gì cũng có, nhà bếp nhỏ, buồng vệ sinh, cũng không cần phải thuê phòng trọ chạy tới chạy lui. Tiễn hai người Phùng, Trần ra về, Vân Nhạc đem trái táo đã lột vỏ cắt thành hột lựu, “A ——” Văn Dã cười híp mắt há miệng, nhìn cậu vội vàng cầm miếng táo gắn trên tăm đút vào miệng mình. “Có ngọt không?” Vân Nhạc hỏi. Văn Dã nhai nhai, hai mắt như có đèn, khoa trương nói: “Rất là ngọt đó.”
“Thật vậy sao?” Vân Nhạc nghi hoặc. Cái này cũng chỉ là táo tây bình thường thôi mà, tuy rằng lúc cậu mua cũng chọn lựa cả buổi, nhưng thấy phản ứng của Văn Dã, lại nảy sinh lòng hiếu kỳ muốn nếm thử mùi vị. Văn Dã lợi dụng lúc cậu không chú ý, đem cái dĩa dời ra phía sau, rồi chỉ chỉ khóe môi mình mà nói: “Chỗ này mới là ngọt nhất.” Vân Nhạc lập tức hiểu rõ ý tứ của hắn, đứng cạnh bên giường hé môi ra, hôn lên đôi môi tràn ngập hương vị trái cây của hắn.
“Trời đất mẹ ơi!” Hàn Thần vừa vào cửa liền bắt gặp cảnh tượng này, nhanh chóng che mắt lại: “Tao nói hai đứa bây giữa ban ngày ban mặt, chú ý việc ảnh hưởng đến người khác có được hay không chớ?”
Văn Dã khóa tay sau gáy của Vân Nhạc, mở một bên mắt ra, cũng không cảm thấy thẹn thùng gì, ngược lại còn có chút tiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-da/1801115/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.