Trong con hẻm nhỏ, Vân Cẩm Bằng cũng không nán lại lâu. Vân Nhạc nhìn theo bóng lưng gã từ từ biến mất, trong chớp mắt như thể quay về cái quá khứ ám ảnh kia, về lại căn phòng chật chội lạnh giá. Con dã thú trong căn phòng ấy rốt cuộc đã thức tỉnh, giương nanh múa vuốt muốn ăn tươi nuốt sống người cậu yêu thương nhất. Toàn thân cậu phát lãnh, dù cho ánh nắng mặt trời đang chiếu rọi, khóe môi vẫn như đang lạnh buốt run lên. Vân Nhạc trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi đi ra ngoài. Vân Nhạc biết rằng sự việc này sớm hay muộn cậu cũng sẽ phải đối mặt. Xem như nếu hôm nay gã không xuất hiện, thì trong tương lai không xa, nhất định một ngày nào đó cũng sẽ bất ngờ tìm đến cậu.
Chỉ cần cậu vẫn còn ở lại thành phố Thụy Hải, chỉ cần cậu và gã vẫn còn sống.
“Nghỉ việc?” Người quản lý phát tờ rơi vẫn là người từ mấy năm trước, ông ta rất thích Vân Nhạc. Đứa nhỏ này làm việc rất nghiêm túc, dù công việc chỉ đơn giản là phát tờ rơi, đều mỗi một tờ đưa đến tận tay người qua đường rất nghiêm chỉnh, không bao giờ nghĩ đến làm lợi cho bản thân, “Từ giờ đến khai giảng không phải vẫn còn vài ngày sao? Sao lại đột nhiên xin nghỉ như vậy?”
“Xin lỗi ạ.” Vân Nhạc nói: “Là con có vấn đề, làm lỡ việc của bác ạ.”
Ông chủ nhìn sơ chắc khoảng ngoài bốn mươi, vừa dịp đến chi nhánh kế bên thị sát công việc. Ông ấy liền gọi cho Vân Nhạc đến cửa hàng để nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-da/1801110/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.