Sân trượt này diện tích cũng không nhỏ, nhưng lại khá đơn sơ. Không gian ngoài trời, phân ra thành hai phần. Một bên là sân trượt băng nhân tạo, nhưng có lẽ là do thiếu kinh phí nên chưa hoàn thành. Sân bên này là sân trượt bình thường bằng xi măng, nối liền với khuôn viên nơi tổ chức hội chùa không xa. Bao bọc chung quang là lưới sắt đơn giản, trước cổng đi vào còn có một quầy bán vé nho nhỏ. Ngồi phía bên trong là một ông chú đầu hói trung tuổi, đang hướng cửa sổ mà nhoài người ra. Chao ơi, mùi rượu khiến người ta muốn dội về sau xộc lên đến gay cả mũi. Ông chú nhìn thấy có khách đến, chiếc mũi đỏ hồng, ợ lên men rượu rồi hỏi: “Bao nhiêu người?”
Văn Dã lấy bóp tiền ra mà nói: “Năm người.”
“À, hai mươi một người, đã có giầy trượt chưa? Muốn thuê hay là mua luôn?”
“Mua ạ, bốn đôi.”
Bốn đôi? Đây là mối làm ăn lớn nha, ông chú tỏ ra vui vẻ lắm, trái ngã phải ngã mà từ ghế đứng dậy, đá rầm một phát vỡ nát cái bình rượu. Ông ta hướng ra phía ngoài gọi lớn: “Binh nhì! Lấy giày cho khách! Binh nhì!” Kêu cả buổi cũng không có ai đáp lời, ông chú mới lầm bầm chửi rủa mà tự quay người đi tìm. Sau đó mở cửa phòng bán vé ra, cầm bốn đôi giày trượt chất lượng kém ra. Chân của ông ta có vẻ bị niễng, khập khiễng bước mà nói: “Giày trượt này có niêm yết giá công khai, cũng không thể bớt được, một trăm rưỡi một đôi nha.”
Văn Dã để mấy người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-da/1801104/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.