*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tìm được việc làm thêm cũng khá dễ dàng. Dù sao nếu không phải thật sự thiếu tiền, cũng không ai muốn ngày đông lạnh giá phải đứng trên đường phát tờ rơi. Văn Dã mua ngay một đôi găng tay, đội mũ rồi quấn khăn quàng cổ bao bọc Vân Nhạc chặt chẽ lại. Vân Nhạc cố gắng làm thêm là để tích cóp tiền cho đại học. Chỉ còn một năm nữa thôi, đến lúc đó số tiền để dành được chắc cũng vừa đủ. Cùng dịp tối qua Hàn Thần có gọi điện cho hắn, thế nên Văn Dã cùng cậu đi ra ngoài, đến tận giao lộ mới tách nhau ra.
Việc kinh doanh của cậu chủ nhỏ họ Hàn hiện đang phát triển không ngừng, thành ra cậu ta có vui vẻ, tự cảm thấy mình chính là một kỳ tài về thương mại. Cũng không thèm để ý đến ngân sách vẫn còn thiếu hụt, cậu ta luôn nước chảy một dòng hướng đến tương lai kiếm hàng trăm triệu đầy triển vọng cùng với Văn Dã. Cậu ta nói: “Mẹ của mày khi nào mới trở về nước? Phu nhân Dương nhà tao hôm qua mới hỏi, nói là chờ dì Lan trở về rồi, hai gia đình tụi mình hội ngộ sum vầy với nhau.”
Văn Dã lật sổ ghi chép của cửa hàng lên, nói: “Mấy ngày trước mẹ tao gọi điện nói công việc đang gấp rút hoàn thành, chắc độ chừng hai bảy, hai tám là có thể xong việc rồi.”
“Còn ba mày thì sao? Vẫn còn bận công tác sao?”
Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-da/1801097/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.