Tỉnh giấc ngày hôm sau, ăn xong điểm tâm rồi ở lại chơi một chốc, Văn Dã chuẩn bị quay trở về nhà. Bà nội Vương Quế Trân không nỡ xa cháu, liền hỏi: “Không phải đang trong kỳ nghỉ sao, ở lại thêm mấy ngày có sao đâu chứ?” Văn Dã đáp: “Tối thứ bảy này Vân Nhạc phải đi làm ở cửa hàng thức ăn nhanh ạ.” “Làm thêm?” Bà nội Vương Quế Trân nghi hoặc hỏi: “Mà sao phải làm vào buổi tối?” Vân Nhạc chủ động giải thích: “Bởi vì con chưa đủ tuổi ạ. Sắp đến Tết Nguyên Đán, bên cục kiểm tra tương đối căng thẳng, thành ra ông chủ chỉ để con đến phụ vào buổi tối ạ.” Theo lý thì đã nghỉ lễ rồi nên cũng không phân biệt cuối tuần hay trong tuần, ngày nào cũng có thể đi làm. Nhưng vì ông chủ có thuê trẻ em dưới vị thành niên nên nếu bị phát hiện cũng phải chịu trách nhiệm rất nặng, mà cuối năm các bộ các ngành đều tăng cường kiểm tra để chạy thành tích, thành ra đi làm ít hơn một chút lại tốt hơn. Vả lại đây cũng là tuần cuối rồi, không còn mấy ngày nữa là đến Tết, ông chủ cũng muốn nghỉ ngơi chơi xuân, thành ra cũng muốn cho Vân Nhạc được nghỉ lễ. Đam Mỹ Sắc Trên đường trở về, hai người đi dọc theo khu hẻm hồ đồng để ra ngoài. Mặc dù chỗ này cũng cũ kỹ, nhưng so với khu nhà tổ ong lâu đời của Vân Nhạc cũng vẫn là một trời một vực. Trong khu thành cổ này tấc đất cũng như tấc vàng, một ngôi nhà với sân vuông vức mà rao bán, không nói ngoa chứ giá cả trên thị trường cũng được niêm yết với cả đống con số không ở đuôi. Sát bức tường gạch màu xám, từng hàng xe đạp dựa vào, lộn xộn không ngay hàng thẳng lối, thiếu chút nữa che mất luôn một hàng chạp phô ở bên cạnh. Phía tay trái đậu một chiếc xe ba bánh cải tiến nho nhỏ, trên cổ xe vẫn còn gắn luôn chùm chìa khóa. Trên đất bày một số bàn, ghế cóc. Dựa vào cạnh ghế là một chiếc ống bơm, ngoài ra còn có mấy cái ruột xe bị thủng, đang được ngâm trong chậu nhựa đựng nước, sùng sục nổi bong bóng lên. Vân Nhạc suy nghĩ nãy giờ mới nói ra: “Tôi có thể nghỉ việc chỗ cậu không?” “Hả?” Văn Dã nhất thời chưa hiểu ra ý tứ của cậu. “Thì làm quản gia ở nhà cậu đó.” Vân Nhạc đáp. Văn Dã hiểu ra, hỏi lại: “Tại sao chứ?” Vân Nhạc sóng vai bước đi cùng hắn mà nói: “Tôi vẫn muốn giúp cậu dọn dẹp phòng ốc, nấu ăn, nhưng tôi không cần nhận lương nữa.” Văn Dã rốt cuộc cũng phản ứng được, cười hỏi: “Vậy sao trước kia lại muốn?” Vân Nhạc nghiêm túc suy nghĩ phút chốc, mới trả lời: “Trước đây cậu là người lạ, là ông chủ của tôi.” “Vậy bây giờ là gì?” “Hiện tại cậu là bạn trai của tôi, là người yêu, không còn như trước kia nữa. Tôi tự nguyện nấu nướng cho cậu ăn, cũng tình nguyện giúp cậu quét tước nhà cửa.” Văn Dã ngỡ ngàng, ánh mắt cong cong lên, dùng ngón tay dí dí mũi cậu. Hắn nắm lấy tay cậu cứ vậy tiến về phía trước. Bất kể là cậu muốn tìm công việc bán thời gian mới, hay vẫn tiếp tục giữ nguyên tình trạng như hiện nay, đó cũng là lựa chọn của chính Vân Nhạc. Văn Dã sẽ không ngăn cản cậu, cũng không có tư cách ngăn cản. Hắn đương nhiên hy vọng cuộc sống của Vân Nhạc sẽ thật tốt, nhưng càng hy vọng cậu có thể tự có chính kiến, chính mình quyết định mọi việc hơn. Thời tiết hôm nay rất tốt. Một đám nhóc tỳ đang ngồi xổm ở cửa khu phố cổ, nồi niêu chén dĩa đều chuẩn bị đầy đủ, hái cỏ khô, lá cây ở ven đường ngồi chơi bán đồ hàng. Cô nhóc nhỏ nấu đầy đủ các món rồi mới phát hiện không có đũa, liền tiện tay nhặt một đoạn trúc dài, “răng rắc” bẻ gãy làm đôi. Lúc Văn Dã đi ngang qua nhìn thấy cảnh này, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, liếc nhìn đồng hồ, liền kéo tay Vân Nhạc chạy nhanh về phía trước. Vân Nhạc chạy theo hắn, cùng hắn chạy qua một đoạn ngõ hẻm nhỏ lắc léo phức tạp, dọa chạy một con mèo đang trộm cá, lại đuổi luôn một con chó đang cắn mèo. Vừa lúc hắn thấy gần đến nơi, liền thấy một bà lão chống theo một cây gậy. Hắn đột ngột thắng gấp lại, Vân Nhạc cứ vậy đụng vào lưng hắn. Văn Dã nhanh chóng quay đầu lại, Vân Nhạc từ trên lưng hắn ngẩng đầu lên, mũi đã đỏ rần lên. “Cậu có đau không?” Văn Dã vội hỏi. Vân Nhạc lắc đầu, đôi mắt cậu hoạt bát linh động hắn lên, khóe miệng đang thở hổn hển còn mang theo một nụ cười. Thật giống như chỉ cần cùng là cùng Văn Dã, thì làm chuyện gì cũng cảm thấy thú vị. Dù là cùng hắn chạy đuổi một cách ngốc nghếch, dù không biết chạy đến nơi nào, chỉ cần cùng hắn là được. “Còn cười nữa? Đụng lỗ mũi vào không đau sao?” Vân Nhạc trả lời: “Không đau.” “Ngốc nghếch.” Văn Dã nói: “Cậu cũng không hỏi tôi chạy để làm gì à? Không sợ tôi đem cậu đi bán sao?” “Không sợ.” “Tại sao không sợ?” Vân Nhạc cong ánh mắt như vầng trăng mảnh, trong giọng nói không giấu được vẻ kiêu ngạo: “Cậu thương tôi như vậy, dĩ nhiên sẽ không đem tôi bán đi.” “A!” Văn Dã đột nhiên trừng to mắt lên, như thiếu nữ mà che miệng lại, cả kinh nói: “Như vậy mà cũng bị cậu phát hiện rồi? Xem ra nhất định phải đem cậu đi bán rồi!” Nói xong kéo khóa của áo khoác ra, như kẻ xấu mà đem con mồi tóm vào trong ngực mình, thấp giọng nói: “Không cho cậu chạy, cho dù cậu có la rách cả cổ họng, cũng không có ai tới cứu cậu đâu!” Ẩn trong thanh âm của hắn đều là ý cười. Phía trong lòng ngực hắn tỏa ra hương thơm xà phòng nhẹ nhàng khoan khoái, hắn thật sự rất dí dỏm hài hước lại rất tốt bụng thiện lương. Vân Nhạc kề sát vào trong lồng ngực của hắn cười lên khanh khách, dù cho có bị hắn bắt cóc đi đến cùng trời cuối đất, nơi đâu có hắn là được. Âm thanh gậy gỗ “cộc cộc cộc” đã dần xa xôi. Tránh không tông phải bà lão rồi, hai người mới mới quẹo vào một cái hẻm và dừng lại. Trước mặt cả hai là một cái cổng nhà nhỏ, không có gì nổi bật. Trên mặt đất có cấm một tấm biển màu đỏ, trên đó có viết mấy chữ màu vàng rất lớn “Chị hai Tôn làm kẹo hồ lô công thức bí truyền”. Nhìn qua cửa sổ chính là chị hai Tôn đang bận bịu nấu nước đường. Nghe mọi người đồn rằng, syrup này cũng chính là làm tại gia, tốt hơn những nơi khác rất nhiều. Trái sơn tra (1) dùng làm syrup cũng là những quả to da mỏng, ngọt như dưa hấu vậy. Bỏ vào trong miệng là vừa chua lại vừa ngọt ngào, trong miệng mang theo mùi cam chanh, nhưng không phải chua đến ê răng. Gia đình này làm món này có danh tiếng đã mấy chục năm, không ít người nước ngoài khi đến du lịch ở thành phố Thụy Hải cũng cố gắng tìm đến ăn thử. Nhưng người ta mỗi ngày chỉ bán có một trăm xâu thôi, nếu tới trễ thì cũng chỉ còn cách xin lỗi mai hãy tới sớm một chút. Cũng không biết hôm nay có phúc phần gì, vẫn còn một xâu chưa ngào đường được đặt trong quầy làm bằng thủy tinh. Văn Dã đến hít thở cũng không thông, lập tức móc tiền ra, sợ bị đứa nhỏ răng sún ở đằng xa đang muốn dùng tiền tiêu vặt tiến lại cướp mất. Đứa nhỏ răng sún cũng nhìn thấy bọn họ, liền dùng đôi chân ngắn chạy vội đến. Cùng lúc đó, quả sơn tra đã được nhúng xuống nồi nước đường. Nó cong miệng chuẩn bị khóc rống, quay đầu nhìn Văn Dã một chút lấy lòng thương hại của hắn. Văn Dã vội ngoảnh đầu đi, cho nó một cái lắc đầu. Nó lại nhìn sang Vân Nhạc, nghĩ thầm anh trai này vừa gầy gò thấp bé chắc sẽ dễ năn nỉ hơn, liền kéo kéo áo của cậu. Vân Nhạc cúi đầu cùng nó bốn mắt nhìn nhau mấy phút, mặt không hề biểu lộ cảm xúc gì. “Oa” lên một tiếng, thằng nhóc răng sún chạy mất dép, miệng còn la oai oái: “Mẹ ơi! Mẹ ơi cứu con! Có ông anh này thật dữ tợn quá đi!” Dữ tợn á? Vân Nhạc ngoẹo cổ nhìn theo bóng lưng của thằng nhóc, thu hồi ánh mắt thường dùng với bon Trâu Kiến Trần Bình, mừng rỡ nhận lấy kẹo hồ lô từ tay Văn Dã. Quả sơn tra bọc đường lóng lánh dưới ánh mặt trời, như từng viên trân châu to tròn óng ánh. Vân Nhạc cầm trong tay nửa ngày không nỡ ăn. Họ đi ngang qua một khu nhà trẻ nằm ẩn mình trong một ngõ hẻm nhỏ, đứng dưới tán cây hòe già cỗi. Cây hòe đã lớn tuổi mang theo từng nhánh lá lẻ tẻ lốm đốm, vừa cao vừa to, ba người vòng tay chưa chắc đã ôm xuể. “Ăn đi, ăn trước rồi trở về nhà.” Văn Dã vuốt tóc cậu nói. Vân Nhạc đồng ý, nghe lời mà cắn một quả sơn tra. Vỏ bọc đường chắc chắn va chạm cùng với hàm răng, trong nháy mắt vỡ tan, trái cây chua chua ngọt ngọt đã liền chạm tới hạt, vừa nhân nhẫn lại dinh dính. Văn Dã nhìn thấy trong đáy mắt đen lay láy của cậu phát ra một tia kinh hỷ, liền hỏi: “Ăn có ngon không?” Vân Nhạc gật gật đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt của Văn Dã, nghe hắn nói: “Ngày hôm nay thực sự rất may mắn đó, không nghĩ tới giờ này mà vẫn còn. Tôi nhớ khi còn nhỏ, sáng sớm bốn, năm giờ đã có người đến đó xếp hàng rồi…” Hắn đột nhiên không thốt nên lời, vị chua chua ngọt ngọt của thịt quả đột nhiên chảy vào miệng hắn. Vân Nhạc một tay vịn lấy bờ vai hắn, đứng phía dưới tán cây hòa, không vì nguyên do gì mà cạy mở đôi môi của hắn. Cậu như chủ động chia sẻ mỹ vị cho một chú chim non, đầu lưỡi mềm mại phía bên trong khoang miệng của hắn mà khuấy động, cũng có chút tiến bộ, nhưng còn rất chậm. Văn Dã ngơ ngác độ chừng mấy giây, liền cười mà ôm lấy eo cậu, không cho cậu bất kỳ cơ hội nào để trốn chạy, cuốn lấy đầu lưỡi của cậu, đắm sâu hơn nụ hôn ngọt ngào này. ~ Hoàn Chương 35 ~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]