Xem phim xong cũng đã hơn năm giờ chiều, bọn họ theo chân dòng người đi ra ngoài. Rạp chiếu phim chỉ cách căn hộ của Văn Dã khoảng mười mấy phút. Còn lại một chút thời gian, Vân Nhạc muốn quay về nhà nấu cơm chiều. Chưa kịp mở miệng nói đã bị Văn Dã kéo đi một nhà hàng cơm Tây ở lầu một khu trung tâm thương mại.
Chọn đại vài món đơn giản, Văn Dã khép thực đơn lại, tay bưng ly nước chanh trên bàn lên. Vân Nhạc đang ngồi đối diện hắn, mắt cậu nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Bên cạnh nhà hàng có một khu trò chơi nho nhỏ, một vòng xoay ngựa gỗ, nhà hơi, lại còn có một gian hàng tô màu bé xíu nữa. Trong quầy bày bán những bức tượng thạch cao trắng dùng để tô màu lên. Vào thời điểm này cũng không có khách khứa gì nhiều. Trời lạnh lẽo tuyết đóng, không đứa con nít nào có thể chịu nổi.
Vân Nhạc chỉ nhìn một chút liền thu hồi ánh mắt lại, lặng lẽ cúi đầu.
Văn Dã không diễn tả được biểu tình lén lút liếc nhìn của cậu. Cậu thật giống như một đứa trẻ biết nghe lời, rõ ràng là rất muốn được chơi, nhưng lại sợ làm phiền người lớn, chỉ dám len lén nhìn trộm. Nếu như bị phát hiện, cũng sẽ lấp liếm mà nói là không thích, lo lắng rằng sẽ tốn nhiều tiền, lại tăng thêm gánh nặng cho ba mẹ.
“Xíu nữa chúng ta đi tô màu heo đất thạch cao kia không? Cậu đã bao giờ thử chưa?”
Vân Nhạc ngẩng đầu lên. Văn Dã ra vẻ tò mò nhìn ra bên ngoài, hỏi cậu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-da/1801083/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.