Cạch!
-Ông xã.
Cô mở cửa tiến lại gần ban công, Dương Lâm đứng một mình ngoài đó, bóng dáng anh cô độc đến nhói lòng, nhưng giọng nói lại vô cùng trầm ấm
-11 giờ đêm rồi biết không?
Evil bước thêm vài bước, cô ôm anh từ phía sau, gục đầu hít lấy hương thơm nam tính quen thuộc. Dương Lâm xoay người ôm cô vào lòng.
-Sao vậy?
-Xin lỗi ông xã, em đã làm anh lo lắng.
Anh tựa cằm lên đầu cô, không nói gì thêm nữa. Bản thân anh cũng không hiểu tại sao lại yêu người phụ nữ này say đắm như vậy, anh chỉ biết nếu không phải là cô, thì cũng không ai có đủ tư cách.
-Ông xã, nếu một ngày, có ai đó muốn cướp đi em, anh sẽ làm thế nào?
Giọng cô vang lên nhẹ nhàng, anh buông tay, nhìn như xoáy sâu vào đôi mắt cô, rồi bất ngờ mỉm cười
-Nếu hắn ta đưa ra một cái giá hợp lý, biết đâu anh cũng có thể thương lượng.
-Ông xã.
Cô đánh mạnh vào người Dương Lâm, bày ra bộ dạng giận dỗi. Anh bật cười thành tiếng, yêu chiều ôm cô vào lòng.
-Đồ ngốc, sẽ không như vậy. Cũng muộn rồi, chúng ta đi ngủ thôi.
Dương Lâm ôm chặt lấy cô ở trên giường, trong lòng bất giác xuất hiện một loại sợ hãi mơ hồ. Sợ tất cả đều chỉ là ảo ảnh, sợ nếu có một ngày, cô thực sự sẽ rời xa anh. Mãi cho đến khi nghe thấy nhịp thở đều đều của người trong lòng, anh mới an tâm rời giường. Dương Lâm đắp lại chăn giùm cô, anh bỏ ra ban công châm thuốc. Anh rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-cuoc-tinh-yeu/48118/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.