Biệt thự Lưu gia...- Đứng lên đi.
Trên sô pha sang trọng, người phụ nữ lười biếng ngả người vào thành ghế, áo choàng đen cởi bỏ vắt ở bên cạnh. Anh Tử vẫn là xuất hiện với màu đỏ quen thuộc, da thịt tuyết mịn, hai chân thon dài trắng nõn bắt chéo lên nhau, đôi guốc cao màu đỏ cũng được dát lên một lớp đá quý nhỏ li ti, lấp lánh sa hoa. Trên tay mân mê một khẩu súng lục, chính là khẩu súng bị Dương Phong ném đi ban nãy.
- Cảm ơn chị hai cho phép.
- Nói hết rồi ư?
Một câu lạnh nhạt buông ra, Lưu Cương sợ hãi quỳ rạp xuống đất, run rẩy đứt quãng
- Chị hai tha mạng....làm ơn tha mạng...
Anh Tử bật cười, hơi cúi người về phía trước, dùng đầu súng đặt dưới cằm, từ từ nâng khuôn mặt đẫm mồ hôi của Lưu Cương lên. Đôi mắt nham thạch sắc bén chợt lóe, mặt nạ vàng đối diện càng thêm lạnh lẽo.
- Ông nghĩ tôi sẽ giết ông?
- Tôi...tôi....
Cạch!
Khẩu súng lục bị cô ném ra mặt bàn, Anh Tử đưa hai ngón tay ra phía sau, Kevil đặt vào giữa hai ngón tay cô một điếu thuốc đã châm lửa, khói trắng uốn lượn trong không trung, thanh âm đều đều vang lên
- Lưu Thanh Lam
- Vâng.
Thanh Lam nhỏ giọng đáp, cũng không dám đứng dậy mà là di chuyển tới gần Anh Tử bằng hai đầu gối
- Tôi đã mượn danh phận của cô suốt từ năm mười tuổi cho đến năm 18 tuổi. Hiện tại, cô có yêu cầu gì?
- Em, em không dám...
Cơ thể xinh đẹp khẽ rung lên, hàng lông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-cuoc-tinh-yeu/1839888/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.