Trương Tú Di, cô gái được mệnh danh là có "bàn tay vàng". Mang trên người vẻ đẹp như một tiên nữ cùng tài năng trời phú, những bản nhạc của cô nhanh chóng đi vào lòng người.Dương Ngọc Mẫn, người mà chỉ thua kém Tú Di một phần rất nhỏ. Cô cũng hoàn hảo, cũng đẹp, cũng tài năng. Nhưng tuyệt nhiên, cô vĩnh viễn chỉ có thể xếp phía sau Tú Di.
Họ là bạn, là đồng nghiệp, là chị em tốt.
"Em không biết, không biết nhiều hơn thế.
Em không hiểu không hiểu nỗi lòng anh.
Người yêu ơi anh đang lo sợ điều gì?
Mà đôi mắt anh tràn đầy bóng tối?
Anh nhìn em, xin anh hãy nhìn em.
Gió thổi lá bay, tình yêu vụn vỡ.
Còn lại cánh hồng mình gửi tặng cho ai?
Hoa hồng trắng, hoa hồng trắng cho em.
Hoa hồng trắng, hoa hồng trắng cho anh.
Hoa hồng trắng, cánh hồng vương máu đỏ.
Máu của anh và máu của em.
Máu của đôi ta, nhuộm màu hoa tinh khiết.
Máu cạn khô, màu hoa trắng úa tàn.
Hồng và máu, trắng và đỏ, anh và em.
Em làm sao, làm sao để gặp anh?
Em làm sao, làm sao để tin anh?
Em làm sao, làm sao để yêu anh?
Nói em nghe hỡi người tình yêu dấu.
Cánh hoa hồng, mình gửi lại cho ai?"
Giọng hát trong trẻo cất lên hòa cùng âm thanh bay bổng động lòng. Không gian như ngừng lại, khán đài rộng lớn chỉ còn những âm vang tuyệt diệu. Trên sân khấu, cô gái với mái tóc tím bạc bới lên phía sau, vài lọn tùy ý xõa ra, tôn lên cổ cao mịn màng. Chiếc váy dạ hội trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-cuoc-tinh-yeu/1839880/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.