- Chị hai, hoan nghênh, hoan nghênh.
Dương Bảo tiến về phía Anh Tử đồng thời đưa tay phải của mình ra. Cô không nắm lấy tay hắn mà chỉ buông câu lạnh nhạt:
- Khách sáo rồi.
Người đàn ông xám mặt thu tay, vẫn cố gắng nở ra nụ cười giả tạo
- Mời vào trong.
Ánh Tử cao ngạo tiến vào đại sảnh,ở vị trí cao nhất, Dương lão gia ngồi trên chiếc ghế nạm vàng tinh xảo, tay cầm long trượng, vẻ mặt uy nghiêm
- Hôm nay là đại tiệc mừng thọ của Dương lão gia, nhưng vì công việc bận rộn mà chưa kịp chuẩn bị quà mừng. Vậy xin hỏi Dương Lão gia muốn quà gì từ tôi, chị hai tôi có thể ở ngay tại nơi này, lập tức đáp lễ.
Dương lão gia đưa tay vuốt nhẹ chòm râu bạc trắng, khẽ nhếch miệng.
- Chị hai đã khách sáo rồi. Chị có thể tới đây dự lễ mừng thọ của tôi đã là vinh dự to lớn của Dương gia, không cần nói đến quà cáp làm gì.
- Dương lão gia, ngài là bậc trưởng bối, sao tôi có thể không biết phép tắc như vậy. Ngài có điều gì xin cứ căn dặn.
- Được rồi, nếu chị hai đã nói như vậy. Hay là để thay đổi không khí, tôi xin nhường yêu cầu này lại cho các vị ở đây.
- Bỏ mặt nạ xuống.
Một giọng nói trầm thấp vang lên. Dương Phong tiến thêm một bước
- Cho tất cả mọi người thấy gương mặt thật của cô. Đây chính là yêu cầu.
Tiếng súng đồng loạt lên nòng rồi không ngần ngại hướng thẳng vào người hắn. Anh Tử nở ra nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-cuoc-tinh-yeu/1839841/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.