Ngày qua ngày, Lộ Minh càng ngày càng nôn nóng, ngoại trừ tôi ra thì khi anh đối mặt với người khác, anh không thể kiềm chế được cơn tức giận, ngày càng trở nên hung hăng.
Tôi biết, thuốc mà tôi cho anh uống từ lâu đã bắt đầu có tác dụng.
Tôi cần phải ép anh căng như một chiếc cung đã sẵn sàng để bắn.
Cuối cùng, Lộ Minh lại một lần nữa mất kiểm soát, sau khi đánh nhau với ai đó trước công ty, tôi biết thời cơ đến rồi, tôi gửi tin nhắn cho Văn Hinh: "Có thể bắt đầu bước tiếp theo."
Tối hôm sau, sau khi nhận được một tin nhắn, Lộ Minh thay đổi sắc mặt, vội vã đi ra ngoài.
Anh đi ra ngoài đến tận nửa đêm mới về nhà, tôi không đi ngủ, mở cửa cho anh.
Tôi chuẩn bị nước tắm cho anh, anh đứng đằng sau nhìn tôi chu đáo làm mọi thứ. Một lúc sau, anh đột nhiên hỏi tôi: "Tại sao em không hỏi anh đã đi đâu?"
Tôi nói: "Nếu anh tin em, tự khắc sẽ nói cho em biết. Nếu anh không muốn nói, em sẽ không hỏi. Lộ Minh, hãy nhớ, anh muốn làm bất cứ việc gì, em đều sẽ giúp anh."
"Kể cả việc anh muốn Văn Hinh quay về?"
Tôi im lặng, nhìn Lộ Minh.
Lộ Minh hơi tránh ánh mắt của tôi, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Anh vừa mới biết được tin tức của Văn Hinh, giống như kiếp trước vậy, cô ấy đã giúp bố mẹ làm thủ tục nhập cư. Cô ấy muốn đưa cả gia đình đi ra nước ngoài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-cuoc-giua-anh-va-em/3577611/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.