Nghi Văn đương nhiên hiểu câu nói kia của bạn thân mình là có ý gì nhưng vẫn cố tình hỏi ngược lại.
“Tớ tưởng hai người phải thân quen lắm, có người còn nhẫn tâm bỏ mặc tớ một mình ở buổi tiệc để cùng Âu Dương Thần ăn tối. Thế mà cậu vẫn không làm quen được với anh ta à? Tớ còn tưởng hai người sắp có con với nhau rồi không ấy chứ.”
“Lỗi tớ. Bỏ cậu ở lại buổi tiệc là lỗi của tớ.”
“Sao cậu cần tớ giúp gì?”
“Giúp tớ tiếp cận Âu Dương Thần.”
“Sao bây giờ lại gấp gáp như thế? Không đợi được nữa?”
“Đúng vậy, nếu tớ còn chần chừ thì Triệu thị sẽ sụp đổ mất, tớ đợi được nhưng ba tớ thì không. Tớ không muốn ông ấy phải đi khắp nơi xin xỏ hết người này đến người kia nữa, phận làm con cái như tớ không đành lòng.”
“Cậu muốn thế nào?”
“Đánh nhanh rút gọn.” Triệu Vy Vân dứt khoát lên tiếng.
“Cậu định đạt được mục đích rồi thẳng thừng đá sói ca đi như vậy à? Tàn nhẫn như vậy sao?”
“Nếu không cậu muốn tớ phải làm như nào? Ở bên cạnh anh ta để chuộc lỗi. Khéo lỗi chưa chuộc xong thì cái mạng nhỏ này đã bị anh ta lấy đi lúc nào không hay.”
“Cậu cứ khéo lo xa.”
“Thế quân sư có cao kiến gì thì cho tớ thỉnh giáo xem nào?”
“Để đó cho tớ, đảm bảo thành công.”
Không biết Nghi Văn có cao kiến gì để cô bạn thân cua đổ được tảng băng Âu Dương Thần nhưng cả hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-cuoc-dinh-menh-cau-dan-ngot-ngao/3646918/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.