Không biết có phải vì bị Triệu Vy Vân nói trúng tim đen hay không, mà thái độ của Âu Dương Thần cũng trở nên hòa hoãn hơn bao giờ hết.
“Thế nào? Lý do này không tệ chứ.”
“Xin số điện thoại thôi mà cũng khiến Âu Dương thiếu gia hao tâm tổn trí đến vậy à?”
“Tôi có sao?”
“Không biết.”
Triệu Vy Vân chủ động đưa số điện thoại của mình cho Âu Dương Thần. Không biết vô tình hay cố ý mà anh trực tiếp gọi điện thoại vào số máy của Triệu Vy Vân. Đến khi điện thoại của cô đổ chuông, anh ta mới nở một nụ cười thỏa mãn, đắc ý tắt điện thoại, cho vào túi quần.
“Như vậy đã được rồi chứ?”
“Ừ.”
“Trễ rồi, tôi đưa cô về.”
“Tôi không thiếu tiền, tôi tự bắt xe về được, không phiền Âu Dương thiếu gia.”
“Vậy nha, khi nào nghĩ ra thì alo tôi sẽ thực hiện. Yên tâm tôi không có nhu cầu trốn.” Triệu Vy Vân nói tiếp.
Không biết vì ván cược hay vì lý do gì mà thái độ của Âu Dương Thần tối nay rất lạ, anh hòa hoãn và liên tục tìm cách tiếp cận Triệu Vy Vân.
“Xe tôi vẫn còn dư chỗ, tiện đường tôi đưa cô về.”
“Anh biết tôi ở đâu à mà tiện đường.”
“Có lòng thì dù ở đâu cũng là tiện đường.”
“Ồ, nếu anh đã nói vậy thì tôi đương nhiên không khách sáo rồi.”
“Đợi tôi một lát.”
Âu Dương Thần trở lại bàn trước sự reo hò của đám người Việt Bân.
“Không lẽ nhanh như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-cuoc-dinh-menh-cau-dan-ngot-ngao/3646911/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.