Nhìn hai người trước mặt, Bùi Thiên Huyễn trong lòng cảm thấy chua xót, y thậm chí cũng không biết là đang đố kị ai nữa.(=.=!)
Minh Mị liền bước lên trước, đem Bùi Thiên Huyễn kéo vào trong phòng, tiện thể đóng cửa phòng lại.
“Ngươi…” Bùi Thiên Huyễn dán tại trước ngực Minh Mị, nghe được vị đạo quen thuộc, tim đập bình bịch, thế nhưng tựa hồ có mùi máu tươi.
Minh Mị cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, tựa hồ bọn hạ nhân đều đã ngủ, vẫn chưa nghe thấy thanh âm của Bùi Thiên Huyễn, lúc này hắn mới tạm an tâm, hạ khí lực xuống, cũng buông tay Bùi Thiên Huyễn ra.
Bùi Thiên Huyễn cúi đầu, mới phát giác trên y phục của Minh Mị dính 1 vết máu lớn! Khứu giác của y không hề sai, này rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Tái ngẩng đầu nhìn, phát hiện trên vai Minh Mị đúng là bị thương!
“Huyễn thân vương, sự tình không phải…” Minh Mị vừa muốn giải thích, không ngờ Vu Hương Hương bên cạnh bỗng nhiên tung ra một đạo bột phấn màu trắng, Bùi Thiên Huyễn liền hôn mê bất tỉnh ngã xuống.
Minh Mị tức thì bước lên đỡ lấy Bùi Thiên Huyễn, động đến vết thương trên vai, vô cùng đau đớn, thế nhưng so với việc hắn bị thương, Minh Mị lại lưu ý tình trạng của người trong lòng mình hơn, đem Bùi Thiên Huyễn trở mình lại, mới phát hiện mặt y cũng trở nên trắng.
“Hương Hương, ngươi đã làm gì?” Minh Mị có chút kinh hoảng, vội vàng nhìn về phía Vu Hương Hương, hắn biết, Vu Hương Hương trên người mang theo không dưới 10 loại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-cong-vo-luoc-chi-nhi-nhan-duyen-thu/85510/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.