Mẹ của Lăng Phỉ vẫn cường thế hệt như trong trí nhớ của cô, cả người tảnmát ra một loại khí thế làm cho người ta không thể khinh thường. Tôingồi ở phía đối diện, ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên cũng không có. Đầumùa đông, ánh mặt trời khúc xạ ở trên mặt bàn, sáng rỡ chói lọi khiếncho đại não nóng lên, trí nhớ tựa như như cơn hồng thủy quá mức hungmãnh, làm tôi hít thở không thông, có cảm giác như ngồi trên bàn chôngvậy.
"Mẹ, mẹ đã đồng ý với con cái gì? Hiện tại làm như vậy là có ý gì chứ?". Mặt của Lục Duệ Bạch giận tái đi, giọng nói không quá cao,nhưng mà tôi lại vẫn có thể nghe được rất rõ ràng.
Mẹ Lăng nhănmày lại, ý vị sâu xa nhìn anh một cái, cuối cùng cũng nhã nhặn nói: "Ẹmcũng không phải là con cọp, gặp mặt một chút còn có thể ăn cô ta đượcsao?"
Lục Duệ Bạch không lên tiếng, trầm mặc ngồi ở bên cạnh mẹmình. Tôi lại rùng mình một cái, trong lòng len lén nói thầm, khí thếcủa bà đích xác là cọp thấy cũng còn sợ, ngài so với con cọp còn kiêungạo hơn nhiều.
"Quả Cam."
Chợt nghe mẹ Lăng gọi mình, tôi vội vàng ưỡn ngực ngẩng đầu, sống lưng thẳng tắp. Thu hồi tâm tư nhỏ bé kia, mắt nhìn thẳng vào bà đáp: "Dạ, dì ạ."
". . . . . ." Lục Duệ Bạch và mẹ của anh ta đồng thời đưa mắt nhìn tôi.
Tôi biết rõ phản ứng của mình hơi quá, liền vội vàng thả lỏng cơ thể, cốnặn ra một nụ cười: "Dì à, ngài có gì dạy bảo cứ nói, cháu xin lắngnghe.".
Mẹ Lăng chậm rãi uống một ngụm cà phê, không nhanh không chậm quan sát tôi: "Đứng lên xoay hai vòng."
"!", Tôi hoài nghi lỗ tai của mình bị hỏng rồi, giật mình nhìn Dì Lăng đangchiễm chệ ngồi kia. Lục Duệ Bạch cũng không tốt lắm, trầm mặt lại, cuốicùng quay đầu nhìn bà, trong mắt rõ ràng không vui: "Mẹ ——"
Dì Lăng hoàn toàn bỏ qua sắc mặt kia của con trai, hếch mày lên nhìn tôi hỏi: "Thế nào, quá khó sao?"
"À? Oh, không hề khó, không khó chút nào.". Trong lòng tôi hiện giờ đang có mười vạn dấu chấm hỏi lượn qua lượn lại, nhưng trên mặt vẫn đặc biệttrấn định đứng lên. Sau đó thận trọng nhìn dì Lăng nói: "Dì à, xuôi theo chiều kim đồng hồ hay là ngược chiều kim đồng hồ, dì thích loại nàohơn?"
Lục Duệ Bạch im lặng nhìn tôi, định quay đầu đi. Dì Lănglại trừng mắt lên, sau khi nhìn tôi mấy giây mới phát ra một câu: "Tùyý, cô thích thế nào thì cứ xoay thế ấy."
Tôi liền chậm rãi ởtrước mặt bà xoay hai vòng, sau đó ngồi xuống. Dì Lăng cũng không nói gì , chỉ nhìn lên nhìn xuống đánh giá tôi một lượt. Tôi không được tựnhiên sờ sờ tóc mái, ngượng ngùng cười hỏi: "Dì à, ngài muốn xem cái gìvậy?"
Dì Lăng hôm nay cũng quá khác thường, luôn phức tạp, lạinghiêm túc nghiên cứu tôi như vậy, giống như đang lựa chọn vật phẩm,cũng không giống như cố ý tới tìm tôi gây chuyện.
Chân mày dìLăng càng nhăn càng sâu, hình như có chút trầm tư không cách nào kìm chế được, cũng không biết có nghe rõ lời của tôi vừa rồi không. Tôi cũngkhông muốn bà sẽ đáp lại. Mấy năm trước, bà đã vô cùng chán ghét tôi, cứ nhìn thấy tôi liền muốn dừng lại chê cười, nặng thì còn có thể xông đến cấu tôi mấy cái. Hôm tham dự tang lễ của Lăng Phỉ bà đã xông đến bạttai tôi, khi tôi tới cửa nói xin lỗi thì liền cầm thứ gì đó đạp lênngười tôi.
Chẳng qua tôi cũng thấu hiểu tâm tình đó của bà, làmột người làm mẹ, cho dù bà có cầm dao đến đâm tôi mấy cái cũng làchuyện thường tình.
Mấy năm sau bà chuyển tới thành phố khác, cơhội của chúng tôi gặp mặt cũng không nhiều. Có lẽ chuyện đó cũng lắngđọng theo thời gian, đối với tôi bà cũng không còn bén nhọn như vậy nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ kích thích tôi mấy cái. Cho nên hôm nay gặplại, tôi đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý bị bà chèn ép, hay kích thích tinhthần.
Tôi cầm ly nước trái cây trước mặt lê uống, chợt trong đầuthoáng qua một suy nghĩ. Dì Lăng không phải là quá nhớ con gái. . . . . . cho nên đầu óc có chút. . . . . . Nếu không thì hành động vừa rồi phảigiải thích thế nào. Tự dưng bảo tôi xoay hai vòng cho bà xem làm cái gì?
Tôi ngẩng đầu lên cẩn thận quan sát, thấy bà cũng đang nhìn mình chằm chằmnhìn, liền vội vàng cúi đầu tránh né. Nhưng ngàn vạn đừng bởi vì tôi màlàm cho bà kích thích, như vậy tội của tôi lại càng nặng thêm rồi.
"Quả Cam, cháu và Cola ——" Dì Lăng chợt mở miệng, bà còn chưa có nói xong,tôi đã vội vàng khoát tay cắt đứt: "Không có, không có, cháu và Colachẳng có cái gì cả."
Lục Duệ Bạch và dì Lăng đưa mắt nhìn nhau.Trong ánh mắt dò xét của bọn họ tôi ấm ức rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói:"Cháu biết, trước kia cháu đã làm sai rất nhiều việc, dựa vào tính tìnhcủa mình đã làm thương tổn đến rất nhiều người. Khi đó cháu đã quá íchkỷ cũng quá tùy hứng, nhưng cháu thật sự không cố ý làm hại tới. . . . . ."
Tôi không dám nhắc tới tên Lăng Phỉ, chỉ cắn chặt môi. Thấydì Lăng cùng với Lục Duệ Bạch bình tĩnh nhìn mình...tôi lấy hết dũngkhí, mang lời chất chứa trong tim nhiều năm, muốn nói lại không có dũngkhí nói ra toàn bộ.
"Khi đó, nếu như không phải do cháu, có nhiều chuyện cũng sẽ không diễn biến thành như vậy. Là cháu đã phá hư bọn họ, cũng là do cháu say rượu lỡ lời, nói gạt Thẩm Lạp, tất cả mọi thứ đềulà do cháu không tốt.". Tôi vừa nói xong , nước mắt liền chảy xuống, đưa tay lên cố gắng lau đi, cố gắng để giữ cho hơi thở vững vàng hơn: "Dìà, ngài yên tâm, cháu và Cola sẽ không có cái gì cả. Nếu như mà cháu ởbên cậu ấy, cháu sẽ thấy có tội với Lăng Phỉ, vì tất cả điều này đềugiành từ tay của cậu ấy. Cháu biết rõ mình không có tư cách hạnh phúc.Cháu cũng nghĩ qua, đời này sẽ không lấy chồng, cứ ở vậy cả đời thôi. Đó là cháu nợ Lăng Phỉ, sẽ dùng tất cả thời gian còn lại để trả cho cậuấy."
Sau giữa trưa quán cà phê rất an tĩnh, chỉ có bài hát tiếngAnh của nữ ca sĩ khẽ vang lên, Lục Duệ Bạch cùng với dì Lăng đều trầmmặc. Tôi cúi thấp đầu, nước mắt lành lạnh rớt trên mặt bàn. Những lờinày chính là ý tưởng chân thật nhất trong lòng của tôi, mặc kệ dì Lănghay là Lục Duệ Bạch có tin hay không, có cảm thấy tôi đang giả vờ hay sẽ không tin tưởng tôi... thì tôi cũng cứ nghĩ như vậy.
Ở cùng vớiLâm Cẩn Nam, tôi không qua được cửa ải của chính mình. Cho đến hiện tạitôi vẫn như cũ không có cách nào quên ngày đó, lúc cậu ấy bơi về phíatôi, ôm lấy tôi thật chặt. Lăng Phỉ đang níu vào rào chắn của con đê,khi Cola vừa đem tôi lên đến bên bờ, hai tay của Lăng Phỉ đã chầm chậmbuông lỏng ra. Sau đó gương mặt tái nhợt dần dần chìm vào trong lòngsông, một khắc kia, lòng của tôi cũng chìm xuống đáy.
Tôi nghĩ, Cola cũng đã hối hận rồi.
Nếu không, cậu ấy sẽ không vào ngày thứ hai sau tang lễ của Lăng Phỉ mà ra nước ngoài.
Lưu lại một mình tôi, đối mặt với tất cả những lời đồn đại.
Nước mắt của tôi hoàn toàn không ngừng được, thật giống như nước sông mãnhliệt chảy xiết vào ngày hôm đó. Tôi có lau thế nào cũng không hết, trong tầm mắt đột nhiên lại xuất hiện một chiếc khăn tay màu trắng, tôigiương mắt nhìn lên, thấy là gương mặt có chút bất đắc dĩ của dì Lăng.
Tay tôi run run nhận lấy, nhỏ giọng nói cám ơn.
Dì Lăng thở dài, từ từ dựa vào trên ghế, hồi lâu mới mở miệng nói: "Quảcam, khi đó, cháu vẫn chưa tới 17 tuổi. Phỉ Phỉ cũng vừa qua sinh nhật17. . . . . . Dì cùng ba của nó lại ly hôn khi nó mới vừa năm tuổi, DuệBạch đi theo ba nó, rất sớm đã ra nước ngoài. Phỉ Phỉ ngay từ lúc cònnhỏ đã bên cạnh dì. Tình cảnh khi đó của chúng ta rất tệ, một phụ nữ đãly hôn, mang theo đứa con nhỏ, chỉ có thể dựa vào công việc sống quangày."
Tôi kinh ngạc nghe dì Lăng nói, nhìn hốc mắt của bà dần dần đỏ lên, trong lòng càng thêm nghẹn đến khó chịu.
"Dì đã không cho nó một cuộc sống tốt, một ngày lại làm mấy công việc. PhỉPhỉ từ nhỏ đã không giống với những đứa trẻ khác, không quần áo mới,không có đồ chơi mới, thậm chí ngay cả khu vui chơi cũng còn chưa đượcđi một lần. Con bé rất hiểu chuyện, từ lúc đi nhà trẻ thành tích vẫnluôn rất tốt, mỗi lần nó đều cười tươi đưa phiếu điểm cho dì xem, cũngkhông hề nói đến chuyện mình ở trường học bị người ta chèn ép, bị coithường. Trong lớp có người bạn nhỏ giễu cợt con bé mặc quần áo khó coi,giễu cợt nó là đồ không có thể diện, những điều này cho tới bây giờ dìcũng không hề biết. Phỉ Phỉ cũng không nói, về nhà vẫn tỏ ra rất vui vẻ. Cho đến khi có một lần, trong lúc vô tình dì thấy con bé viết một bàivăn. Nó đã viết rằng, đời này thứ không tiếp nhận nổi, đó chính là phảnbội, còn có cả kỳ thị nữa. Bởi vì cha nó phản bội, nên mẹ con chúng tamới phải trải qua những ngày tháng khốn khổ như thế, cũng từ đó Phỉ Phỉbắt đầu bị khi dễ, kỳ thị."
Tôi lại nhớ tới ngày Lăng Phỉ gặpchuyện không may, trước đó cô ấy đã nói với tôi rằng bởi vì không chịunổi bị Cola phản bội, không chịu nổi bị bạn bè là tôi phản bội. Tôikhông thể thốt lên lời giải thích rằng từ lúc đầu bản thân mình vừa ngây thơ lại không đủ thành thục, cái gọi là trời xui đất khiến, có câu :“Ta không giết Bá nhân nhưng Bá nhân lại vì ta mà chết “ (*)đại kháichính là như vậy.
(*) Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởivì ta mà chết: tuy lòng mang oán hận không có ý làm tổn hại đối phương,song đối phương vẫn cứ vì lòng oán hận của mình mà bị người hại chết.Câu này xuất hiện từ một điển cố: Vào thời Tấn Trung Tông, trọng thầntrong triều là Vương Đôn khởi binh làm loạn, kỳ huynh (anh họ) Vương Đạo và cả gia tộc bị dính líu, ở ngoài cung chờ tội. Chu Bá Nhân vào cung,Vương Đạo xin giải thích nhưng Chu Bá Nhân không để ý. Tích cực nói vớihoàng đế là Vương Đạo có tội, nhưng cũng dâng sớ xin tội cho Vương Đạo.Vương Đạo không biết nên ghi hận trong lòng. Sau này Vương Đôn nắm quyền to, hỏi thăm Vương Đạo có muốn giết Chu Bá Nhân hay không, Vương Đạokhông nói gì, rốt cuộc khiến Chu Bá Nhân bị giết. Sau đó Vương Đạo tìmđược tấu chương trước kia của Chu Bá Nhân trong kho, mới bừng tỉnh hiểura, khóc lóc nức nở: "Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta màchết, trong tăm tối, chỉ có bằng hữu tốt này.
Tôi vẫn cho là,hai chúng tôi che giấu có thể không làm Lăng Phỉ bị tổn thương nhưngkhông ngờ cuối cùng lại đem tổn thương đó khuếch đại hơn .
Lục Duệ Bạch đưa khăn giấy cho dì cho Lăng, rồi đưa tay nắm lấy tay bà, nhẹ nhàng vuốt vuốt sống lưng của bà.
Dì Lăng thu cảm xúc lại, cuối cùng đưa cặp mắt đỏ bừng nhìn tôi, khẽ mỉmcười: "Quả cam, tình cảm cùng những thứ khác không giống nhau, nó càngcần phải thẳng thắn và chân thành, cũng càng cần tôn trọng. Các cháu khi đó còn quá nhỏ, cách xử lý tình cảm không đủ thành thục, cũng vì vậy mà làm thương tổn rất nhiều người. Trong chuyện này, không chỉ Phỉ Phỉ làngười bị hại, không chỉ có cháu, mà Cola cũng thế. Cháu do dự, trốntránh, cũng chẳng khác nào vô tình hay cố ý làm thằng bé tổn thương."
Tôi khiếp sợ nhìn bà, căn bản là không ngờ hôm nay dì Lăng tìm mình để nói những lời như vậy. Không phải bà….. nên hận tôi sao?
Dì Lăng nhìn vẻ mặt đờ đẫn kia của tôi, cười lắc đầu, cuối cùng thở dàibất đắc dĩ nói: "Những năm này, Cola vẫn một mực yên lặng bồi thường cho dì. Lúc mới bắt đầu dì vẫn rất oán hận nó, cũng oán hận cả cháu nữa.Nhưng lúc đắm chìm trong oán hận thì dì cũng vậy tự vùi lấp bản thân ởtrong câu chuyện cũ này trong rút ra được, luôn sống trong thù hận vớiquá khứ, sống như thế thật quá vất vả. Đoạn thời gian trước, Cola lạiđến thành phố S tìm dì, những điều nó làm trong mấy năm này, dì đều biết hết. Thật ra thì. . . . . . dì sớm cũng không còn oán hận hai đứa nữa.Nhưng lúc nhìn thấy dáng vẻ kia của nó, dì vẫn bị sợ nhảy dựng lên.".
Tôi nhìn dì Lăng, chờ bà nói tiếp, nhưng bà lại dừng lại không nói lời nào, mắt chất chứa nụ cười nhìn tôi: "Sao, nóng lòng?"
Tôi vẫn còn mạnh miệng, chỉ lầu bầu nói: "Nóng lòng gì chứ, cậu ấy còn cóthể như thế nào. Mấy ngày trước còn thấy sống rất tốt mà.".
DìLăng lắc lắc đầu, nghiêng người kéo tay của tôi: "Quả cam, cháu bây giờlà đang vì lúc đầu làm liên lụy tới Phỉ Phỉ mà chuộc tội. Đối với Cola,chẳng lẽ cũng muốn chờ đến khi không thấy nó nữa mới hoài niệm sao?"
Lòng tôi cả kinh, trở tay nắm thật chặt tay của dì Lăng, giọng nói cũng bắt đầu phát run: "Cái... cái gì gọi không thấy?"
Dì Lăng chớp chớp mắt, lóe lên tia sáng khác thường nhưng khóe miệng vẫnmang theo ý cười: "Trước đó dì lừa cháu nói là Cola biết Duệ Bạch, cháuđã lập tức liền thất vọng thành thế kia. Hiện tại vừa nghe thấy dì nóinó gặp chuyện không may, lại khẩn trương thành ra như vậy, còn dám nóihai đứa chẳng có cái gì cả sao? Quả cam, hãy đối mặt với trái tim củamình đi, đừng chờ đến khi bỏ lỡ mới cảm thấy thằng bé là tốt nhất."
Lục Duệ Bạch vẫn luôn không nói lời nào, chỉ an tĩnh ngồi ở đó, giống hệtnhư một người ngoài. Thỉnh thoảng chỉ liếc tôi một cái, tỏ vẻ không thểhiểu được.
Dì Lăng cùng với Lục Duệ Bạch đi trước. Mình tôi ngồi ở trong quán cà phê, nhìn dòng người hối hả qua lại bên ngoài cửa sổ,gánh nặng trong lòng nhiều năm hình như cũng đang từ từ thoải mái hơn,toàn thân cũng bắt đầu nhẹ nhàng buông lỏng. Tôi nhìn trời xanh mâytrắng, hoảng hốt nhớ lại tuổi thơ trong vắt của mình và cậu ấy, bé traimặc quần đùi áo ba lỗ cùng với cô bé thắt bím sừng dê đang ngây ngốcnhìn tôi cười cười.
Điện thoại di động ở trên mặt bàn nhẹ nhàngrung lên, rất ngắn liền dừng lại, là tin nhắn. Tôi lấy điện thoại lên mở ra đọc, tin nhắn của Lục Duệ Bạch.
"Chết đi, chúng ta sẽ khôngquên, nhưng nếu còn sống thì phải biết quý trọng. Quả cam, anh tha thứcho em, nhưng đến chừng nào thì em mới có thể tha thứ cho chính mình.Lâm Cẩn Nam thật sự vì em mà làm rất nhiều việc, mẹ anh, cũng là cậu ấymời tới. Phải nên biết quý trọng. . . . . .".
Tôi thở ra một hơi, vươn vươn cái lưng mỏi, hướng về phía ánh mặt trời ngoài cửa sổ khẽ giương khóe môi.
*
Đứng ở góc ngã tư đường chờ đèn đỏ, tôi nhìn đám người đối diện, trong đầuvẫn quanh quẩn câu nói kia của Lục Duệ Bạch. Dòng người bắt đầu bắt đầukhởi động, tôi chen lẫn trong đám người, chuẩn bị đi qua. Chợt tay tráibị sức lực mạnh mẽ bắt lại, mười ngón tay giao nhau, tôi cả kinh ngẩngđầu nhìn về phía đối phương.
Khuôn mặt tuấn tú của Lâm Cẩn Namxuất hiện trong tầm mắt, cậu ấy bình tĩnh nhìn về phía trước, dắt tôi đi tiếp. Áo khoác ngoài màu đen càng làm nổi bật sắc mặt trắng bệch như bị bệnh của cậu ấy, tôi quan sát, chợt có chút ê ẩm xông lên trước ngực.Những năm này, rốt cuộc là tôi đang hành hạ mình, hay là đang hành hạcậu ấy?
Tay Lâm Cẩn Nam hơi lạnh, lại bao bọc quanh ngón tay củatôi thật chặt. Tôi vẫn không lên tiếng chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn, cậu ấynghiêng mặt sang mỉm cười nhìn tôi hỏi: "Làm gì mà nhìn tôi đắm đuốithế, không sợ yêu tôi sao?"
Vành mắt của tôi chợt nóng lên, mím môi trừng cậu ấy, thật lâu mới xuất nói ra hai chữ: "Ngu ngốc!"
Nhưng chính sự ngu ngốc này, lại làm cho tôi yêu cậu ấy, cơ hồ phải dùng hết sức lực cả đời mới đủ.
Lâm Cẩn Nam thâm thúy liếc tôi, mơ hồ mang theo chút ý cười, cuối cùng liền nhét hai bàn tay đang đan vào nhau kia vào túi áo bành tô của cậu ấy,sau đó thở ra một hơi thật dài. Sương mù màu trắng tràn ngập vây quanhcậu ấy làm cho ngũ quan đẹp mắt có vẻ hơi hoảng hốt.
"Lạnh quá, trời lạnh như thế này còn phải ra ngoài theo đuổi cô dâu, thật thảm."
Tôi ngước đầu nhìn cậu ấy, không biết thế nào lại cảm thấy hôm nay ngườinày cực kỳ đẹp mắt. Ngón tay của tôi nhẹ nhàng gãi lên lòng bàn tay củacậu, nheo lại mắt cười nói: "Cola, tôi mời cậu uống rượu được chứ?"
Hàng mi của Lâm Cẩn Nam khẽ chớp, nhìn chằm chằm vào tôi, nắm tay tôi càngthêm chặt. Bị cậu ấy nhìn chăm chú như vậy , mặt cũng nóng rần lên, tôinuốt nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: "Rốt cuộc, có uống không ——" lời còn chưa nói hết, không hiểu Lâm Cẩn Nam bị kích thích cái gì, đột nhiênkéo tôi lại mà hôn.
Môi của cậu ấy cùng với ngón tay thật giốngnhau, lạnh như băng, lại mang theo mùi hương bạc hà mát mẻ chui vào môitôi . Tôi ngơ ngác mở to mắt nhìn cậu ấy, trong mắt của người kia hàmchứa nét cười, ngón tay nhẹ nhàng trượt đến cằm tôi, dùng sức nâng cằmcủa tôi lên.
Tôi thấy đau muốn mở mồm mắng, thì bất ngờ lại có thứ gì đó mềm nhũn mang theo cả ẩm ướt chui vào trong miệng.
Toàn thân của tôi cứng ngắc dán vào cậu ấy, một cái tay khác của cậu ấy đang nắm lấy eo của tôi, dùng sức ấn tôi lại gần hơn nữa. Lưỡi của cậu ấylướt qua trước, sau đó đuổi theo lưỡi của tôi không thả, tôi có trốn thế nào cũng không thoát, bị người nào đó thiêu cháy làm toàn thân cũng bắt đầu nhũn ra. Tôi thấy không thở nổi, nhưng cậu ấy một chút ý niệm buông ra cũng không có. Cứ như vậy mà náo loạn khuấy đảo nghiêng trời lệchđất, thỉnh thoảng lại còn gặm cắn cả cánh môi của tôi nữa.
Tôirất ấm ức kìm nén đến mặt đỏ rần, trong cơn tức giận liền hung hăng cắncậu ấy một cái. Lâm Cẩn Nam liền buông tôi ra, sắc mặt có vẻ không tốt,trầm mặc sờ sờ khóe môi của mình nói: "Làm sao cậu lại cứ như con cúncon vậy, mỗi lần hôn môi đều cắn người linh tinh cả."
Tôi nhìncậu ấy chằm chằm, ngón tay tức giận tới mức run lên: "Lâm Cẩn Nam, làmsao cậu lại như thế, nơi công cộng phải chú ý ảnh hưởng chứ! Còn nữa,tôi mời cậu uống rượu, chứ có phải là mời cậu ăn nước miếng của tôi đâu! !"
Lâm Cẩn Nam cười cười tiến lại gần, duỗi tay kéo tôi vàotrong lòng, rồi vừa đi về phía trước vừa nói: "Thật sao? Tôi lại rấtthích uống nước bọt của cậu, vậy thì lần sau tôi sẽ chú ý hơn.". Cậu ấyđưa tay ngăn lại một quyền mà tôi vừa vung tới, lại còn thuận thế nắmluôn tay của tôi: "Vậy hôm nay đến lượt tôi mời, mời cậu đi uống rượuvới tôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]