Sau khi trở về trường học, tôi lại quay về cuộc sống êm đềm không buồn không lo trước kia,Cola không còn thường xuyên tới lớp chúng tôi nữa. Có lẽ sợ kích thíchđến Lăng Phi, ở trường học cậu ấy cũng theo khuôn phép cũ, chưa từngtrêu chọc tôi quá trớn.
Thỉnh thoảng tan học, cậu ấy sẽ chờ ở chỗ cách nhà tôi hai con đường, đột nhiên nhảy ra từ chỗ nào đó dọa tôi sợ nhảy dựng lên.
Chúng tôi cùng đi ăn, ở quảng trường xem các ông các bà múa ương ca. Tuổimười sáu mười bảy, luôn cực kỳ khát khao đối với tình yêu. Không xuyênphá lớp màng kia, nhưng trong lòng chúng tôi ngầm hiểu lẫn nhau, tronglòng trong mắt đều chỉ nhìn thấy đối phương.
Sau khi tôi xuấtviện gặp lại Lăng Phi, cô ấy dường như trầm mặc hơn nhiều so với trướckia; những lúc ở cạnh tôi, cô ấy cũng không còn nhiều lời như trước. Tôi lý giải tất cả đều là di chứng sau thất tình, nữ sinh ưu tú như vậy, bị người yêu bỏ rơi hẳn sẽ buồn rất lâu nhỉ?
Có một ngày, Lăng Phi đột nhiên kỳ kỳ quái quái hỏi tôi, "Quả Cam, cậu có người trong lòng không?"
Lúc đó tôi sợ hết hồn, tim cũng không nhịn được nhảy thình thịch, nói lấy lệ, ". . . . . . Không có, không có."
Lăng Phi hình như không quá tin tưởng, chỉ mím chặt môi nhìn tôi chằm chằm,một lát sau cô ấy nói, "Vậy tớ giới thiệu cho cậu một người nhé? Anh tớsắp về nước, dáng dấp đặc biệt đẹp trai, không thua kém gì Lâm Cẩn Nam."
Tôi hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-con-vuong-van/3242976/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.