Buổi tối, đám Dương Chính ầm ĩ muốn đến một nông trang cạnh bờ biển chơi,thì ra hôm nay thật sự là sinh nhật của Lâm Cẩn Nam. Tôi vẫn còn khóchịu vì chuyện buổi chiều, nhìn Lâm Cẩn Nam liền cảm thấy chán ghét. Tôi kéo tay áo Trà Xanh ý bảo đi về, nhưng Trà Xanh không để ý tới tôi,trực tiếp quẳng xuống một câu tàn nhẫn: "Tự mình ‘đi’ về!"
Tôi ai oán ôm túi, kì kèo mè nheo đi theo phía sau đám nam sinh bọn họ, LâmCẩn Nam thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại xem tôi có theo kịp hay không. Ngay lập tức tôi đáp lại cậu ta bằng mấy ánh mắt xem thường, có gì mà nhìn,trêu chọc tôi còn chưa đủ sao?
Đây một khu nông trang nhỏ cảnhvật rất được, phong cách cổ kính, bên trong còn có một cái bàn nhỏ bằnggỗ lim, phía trên phủ lên một tấm khăn trải bàn có họa tiết dân tộc. Tôi rất thích nơi này, ngồi ở trong sânhóng mát. Mấy tên kia thì ở trong phòng bao riêng hi hi ha ha, cũngkhông biết đang bàn luận cái gì.
Bên dưới giàn nho xanh mướt, tôi nhìn thấy một cô gái xấp xỉ tuổi của tôi, cô ấy đang yên lặng ngồi xổmrửa ly. Tôi nhìn động tác rất thành thạo của cô ấy, ly thủy tinh trongsuốt chất đống ở trong mâm bên cạnh, ánh mặt trời xuyên thấu qua nhữngcái ly chiết xạ ra tia sáng chói mắt. Tôi giơ tay lên ngăn cản tia sángđó, dời đi ánh mắt.
Thỉnh thoảng sẽ có người phục vụ mang đếnnhững chiếc ly thủy tinh đã dùng rồi để cô ấy rửa sạch, cô ấy cũng rấttốt tính cười nhẹ, mặc kệ thái độ của người tới như thế nào, cô ấy đềuluôn mỉm cười.
Trong lòng tôi không nhịn được liền nghĩ, ngườinhư vậy, tính tình chắc hẳn rất hiền lành? Cô ấy dường như đã rửa xong,đứng dậy nhẹ nhàng đấm đấm lưng, bê cái mâm đi ngang qua chỗ tôi.
Tôi theo bản năng nhìn cô ấy một cái, dáng vẻ lịch sự, làn da trắng trẻo,đôi mắt cũng long lanh ánh nước, chắc hẳn là người đẹp trong mắt namsinh rồi.
Ngồi một lúc, tôi cảm thấy không có ý nghĩa, đứng dậyvào phòng bao, lúc đi qua hành lang thế nhưng lại thấy Lâm Cẩn Nam đangnói chuyện cùng với cô gái rửa ly vừa rồi.
Cậu ta dựa vào lan can bên cạnh, khuôn mặt mang theo ý cười, nhìn cô gái kia chăm chú.
Cô gái kia cũng đang nhẹ giọng nói gì đó, thỉnh thoảng kèm theo mấy tiếngcười nhẹ. Nhìn dáng vẻ của bọn họ hình như không giống như mới quen.
Tôi sửng sốt một chút, đột nhiên trong nháy mắt không biết có nên tiếp tụcđi về phía trước hay không. Rất nhanh tôi liền bị ý nghĩ buồn cười củachính mình dọa sợ, bọn họ nói chuyện phiếm, tôi vì sao phải tránh?
Tôi bày ra vẻ mặt lạnh nhạt đi qua bên cạnh cậu ta, hai người vốn đang nóicười chợt yên lặng. Lúc tôi đi qua bên cạnh bọn họ thì cảm thấy tay chân đặt thế nào cũng không tự nhiên, luôn có thể cảm nhận được một ánh mắtnóng rực chiếu trên người tôi.
Vào phòng bao, tôi hồn bay pháchlạc ngồi bên cạnh Trà Xanh, Trà Xanh đẩy ly nước chanh tới trước mặttôi, "Sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy?"
Tôi phục hồi tinh thần, mê man nhìn anh ấy, ". . . . . . Không có gì." Sau đó suy nghĩ một chút lại bỏ thêm câu, "Đói."
". . . . . ." Trà Xanh dường như không quá tin tưởng lời tôi nói, nhưng cũng không truy hỏi nữa.
Sau một lát, Lâm Cẩn Nam cũng đi vào, Trịnh Khải Văn vừa thấy cậu ta đi vào liền lén lút ra bên ngoài nhìn quanh, "Ai ôi, sao không dẫn vào đây?"
Nụ cười trên mặt Lâm Cẩn Nam vẫn còn, liếc nhìn Trịnh Khải Văn rồi ngồixuống bên cạnh tôi, "Hôm nay buôn bán được, cô ấy muốn giúp đỡ, khôngrảnh."
Tôi đang cầm cái ly, vẫn luôn cúi đầu uống nước chanh,trong đầu lại đang suy tư một vấn đề không thể giải thích được. Tôi, chết tiệt, cư nhiên lại đang rối rắm vìđoạn đối thoại giữa Trịnh Khải Văn với Lâm Cẩn Nam, trong đầu khôngngừng hiện ra cảnh tượng lúc nãy Lâm Cẩn Nam nói chuyện phiếm cùng côgái kia ngoài hành lang.
Trà Xanh đụng vào cánh tay tôi, tôi nhíu mày nhìn anh, tâm tình không khỏi có chút phiền não.
". . . . . ." Tôi nhìn nhìn cái ly trong tay mình, ngượng ngùng đặt lại trên bàn.
Lâm Cẩn Nam lại gần hỏi tôi, "Còn tức giận sao?"
"Không rảnh lãng phí cảm xúc trên người cậu." Tôi nhìn không chớp mắt, tầm mắt vẫn đang rơi vào trên bàn. Tôi cảm thấy có chút không ngồi yên, đụngtới người của Lâm Cẩn Nam cũng cảm giác không được tự nhiên. Chúng tôikhông phải chưa từng ăn cơm cùng nhau, tôi cũng không phải chưa từngngồi gần cậu ấy.
Nhưng hôm nay cảm giác rất kỳ quái, bắt đầu từxế chiều lúc Lâm Cẩn Nam giả vờ chết đuối dọa tôi sợ hãi, cảm giác củatôi đối với cậu ta cũng rất quái dị.
Lâm Cẩn Nam thấy tôi khôngđể ý, hình như cũng có chút nhàm chán, lại cùng đám bạn bè nói chuyệnphiếm. Nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, tôi chỉ nghĩ trongđầu mình đang ăn cái gì, tôi hoài nghi hôm nay vị giác của mình có vấnđề, cư nhiên ăn vào món gì cũng đều là một vị.
Cơm ăn được mộtnửa, cửa phòng bao bị đẩy ra, lần này người vào là cô gái vừa nãy. Trênmặt cô ấy mang theo ý cười, ánh mắt cong cong nhìn Lâm Cẩn Nam.
Dương Chính ngồi đối diện cửa, lập tức cười híp mắt, giọng ồm ồm kêu, "A, chị dâu tới. . . . . ."
Trái tim tôi chợt căng thẳng, ngây người mấy giây mới ngẩng đầu nhìn cô gáiấy. Mặt cô ấy hơi ửng hồng, xấu hổ trừng mắt nhìn Dương Chính. Cô ấy đitới bên cạnh Lâm Cẩn Nam, cúi người ghé vào lỗ tai cậu ấy nói mấy câu.
"Ơ… ơ…, còn không cho nghe à." Mấy tên kia ngồi cạnh lại bắt đầu ồn ào đùa giỡn.
Tôi chỉ biết hạ mí mắt ăn đồ ăn, nhưng trong tim lại có thứ gì đó vỡ ratừng chút. Bên tai tôi ong ong, cũng không biết bọn họ đang nói gì, chỉcảm thấy trong phòng bao rất ngột ngạt, ngột ngạt đến mức ngay cả hôhấp… cũng rất khó khăn.
Cô gái ấy không ngồi xuống ăn cùng, chỉ thì thầm với Lâm Cẩn Nam mấy câu rồi rời đi.
Một bàn nam sinh lại giống như mấy tím bán thức ăn ngoài chợ, vừa nhiềuchuyện vừa dài dòng, ngực tôi giống như bị tảng đá lớn ngàn cân đè ép,khó chịu một miếng cũng nuốt không trôi. Lâm Cẩn Nam chợt thêm thức ăn vào trong bát của tôi, là món ‘nha đamđường phèn’ mà tôi yêu thích. Tôi nắm chặt đũa, chăm chú nhìn chằm chằmkhối nhỏ trong suốt kia, suy nghĩ một chút, tôi để đũa xuống.
"Sao vậy?" Lâm Cẩn Nam nghi hoặc nhìn tôi, ngay sau đó lông mày nhíu thậtchặt, "Dịch Mộ Tranh, giận dỗi như vậy là đủ rồi, tôi cũng xin lỗi rồi."
Tôi dựa vào lưng ghế, thở nhẹ một hơi thật dài, sau đó quay đầu cười, "Ainói tôi còn giận, tôi cũng không phải Nhị Sư Huynh, ăn nhiều như vậy làm gì."
". . . . . ." Mấy cô bạn gái mà đám Dương Chính mang tới há miệng nhìn tôi, chiếc đũa dừng giữa không trung tiến tới cũng khôngđược, rút lại cũng không xong.
Một bữa cơm không tính là quá vuivẻ, có lẽ tôi là cao thủ tẻ nhạt. Cuối cùng Lâm Cẩn Nam hình như cũngkhông có tâm tình gì, lúc đi tôi dẫn đầu ra khỏi cửa.
Lâm Cẩn Nam dây dưa thật lâu mới ra ngoài, có lẽ vừa chào tạm biệt bạn gái nhỏ củacậu ta. Tôi đứng ở cửa nhìn bầu trời mất hồn, không hiểu chính mình tạisao lại để ý từng cử động của cậu ta như vậy. Tôi rõ ràng là ghét cậuấy, chán ghét vô cùng.
*
Lúc trở về, trên xe chỉ còn tôivà Trà Xanh. Tôi nhẫn nhịn không được vẫn hỏi ra miệng, "Bạn nữ kia…dáng dấp rất xinh đẹp, sao lại không có mắt nhìn như vậy, lại coi trọngtên Cola kia."
Trà Xanh lười nhác dựa vào trên ghế nhìn bóng đêmngoài cửa sổ, nửa ngày mới đáp một câu, "Đừng đem tiêu chuẩn của em tùytiện đánh giá người khác."
Câu trả lời của anh ấy khiến tôi càngkhông thoải mái, tôi mất ngủ, cả đêm đều không ngủ được. Mười sáu nămqua lần đầu tiên có chuyện như vậy, phải nói là tôi lăn qua lăn lại vẫnkhông ngủ được. Tôi nhìn trần nhà, trong đầu đều là bóng dáng của LâmCẩn Nam. Tôi rốt cuộc làm sao thế này? Chẳng lẽ. . . . . .
Tôi tự nói với mình không thể nào, tôi sẽ không thích Lâm Cẩn Nam.
Người tồi tệ như vậy, chọc thủng bánh xe đạp của tôi; bôi kẹo cao su lên tóctôi hại tôi phải cắt hơn nửa mái tóc dài; thừa dịp tôi ngủ lại bôi mựcnước đỏ lên mũi tôi, biến tôi giống như tên hề, còn cầm điện thoại chụplại, đến bây giờ cậu ta thỉnh thoảng vẫn lấy ra uy hiếp tôi.
Tôidốc sức suy nghĩ tới những việc làm xấu xa của cậu ta, đúng, cậu ta chọc người hận như vậy, tôi làm gì tự ngược mà thích cậu ta. Lại nói, cậu ta có bạn gái rồi. Tôi mới không cần tìm hàng mà người khác đã xài rồi!
Cả kỳ nghỉ hè sau đó, tôi cũng không gặp lại Lâm Cẩn Nam. Số lần cậu tatới nhà tôi cũng ít đi, có lẽ yêu đương luôn rất bận. Cậu ta thỉnhthoảng tới nhà chơi trò chơi với Trà Xanh, mỗi lần tôi đều trốn trongphòng của mình đọc truyện tranh, tóm lại sẽ không giống như trước kiatheo chân bọn họ cùng nhau chơi đùa nựa.
*
Lúc khai giảngchúng tôi đều vào lớp mới. Bạn cùng lớp đều là những khuôn mặt mới, ngẫu nhiên có mấy bạn học cùng trường trung học lúc trước, trong đám người,tôi phát hiện ra bạn gái nhỏ của Cola, cũng biết cô ấy có một cái tên dễ nghe —— Lăng Phi.
Nhân duyên của cô ấy rất tốt, rất nhanh đã thân quen với tất cả học sinh trong lớp, giáo viên còn chỉ định cô ấy làm lớp trưởng.
Lâm Cẩn Nam học ở lớp một, chúng tôi ở lớp ba, phòng học sát cạnh nhau.Nhưng lúc tan học, cậu ta luôn kiếm cớ chạy đến lớp chúng tôi, tôi biếtrõ cậu ta đến gặp Lăng Phi, nhưng tên khốn này lại không biết bảo vệ tốt hình tượng trước mặt cô gái của mình, mỗi ngày vẫn chèn ép tôi như cũ.
Lúc hai chúng tôi cãi nhau, Lăng Phi cũng chỉ cười cười ở một bên nhìn. Tôi hoài nghi cô ấy thật ra có khuynh hướng tự ngược, có thể yêu cái têncon trai độc miệng lại thêm bạo lực này.
Nhưng sau đó, tôi mớiphát hiện, Lâm Cẩn Nam đối xử với Lăng Phi hoàn toàn khác. So với tôi,quả thật là một cái thiên đường, một cái địa ngục.
Chớ nhìn cậuấy bình thường một kiểu, lúc yêu đương cũng rất khéo léo, săn sóc dịudàng giống như người yêu hoàn mỹ vậy. Cậu ấy sẽ cho Lăng Phi những điềungạc nhiên vui mừng nhỏ, có đôi khi là động vật nhỏ mà con gái rấtthích, có đôi khi là một chút quà vặt.
Nhìn cậu ấy cưng chiềuLăng Phi như vậy, ngẫm lại bộ dáng hai chúng tôi giương cung bạt kiếmlúc bình thường, tôi không nhịn được có chút mấtmác. Tôi cùng cậu ấy cũng xem như thanh mai trúc mã, bây giờ suy nghĩ một chút, hai chúng tôi không có mấy lần cóthể nói chuyện đàng hoàng.
Lăng Phi biết quan hệ giữa tôi cùngLâm Cẩn Nam, vì vậy cũng cực kỳ thân thiết với tôi, luôn chạy tới nóichuyện phiếm với tôi, Chủ nhật còn hẹn tôi đi dạo phố gì đó. Tôi biết rõ cô ấy có ý tốt, nhưng trong lòng tôi vẫn mơ hồ có cảm giác bài xích côấy.
Tôi nhìn Lâm Cẩn Nam cùng Lăng Phi tình chàng ý thiếp, cáiloại cảm giác trống trải không trọng lượng đó, tôi rốt cuộc không thểkhông thừa nhận, tôi thích cậu ấy, rất thích, trong quá khứ một ngày nào đó, tôi đã thích cậu ấy. Nhưng tôi lại hiểu ra quá muộn, tôi cũng không có cách nào làm cậu ấy thích tôi.
Chính tôi ở bên cạnh cậu ấynhiều năm như vậy, thế nhưng cậu ấy vẫn thích người khác, nguyên nhânrất đơn giản, tôi không phải Lăng Phi. Tôi không dịu dàng khéo léo nhưvậy.
Tôi cố gắng hết sức tránh gặp mặt Lâm Cẩn Nam, thỉnhthoảng đụng phải cũng không nói nhiều với cậu ấy. Mặc kệ cậu ấy trêuchọc tôi thế nào, tức giận tôi, tôi đều bày ra vẻ mặt không có gì trựctiếp đi khỏi.
Lâm Cẩn Nam có lẽ bịsự khác thường của tôi dọa sợ, một ngày nọ chợt thần thần bí bí chặn tôi lại ở sân bóng rổ, kìm nén thật lâu mới hỏi ra miệng, "Quả Cam, tôi hỏi cậu một chuyện, cậu phải nói thật với tôi, cậu. . . . . . không phảithật sự thích tôi chứ?"
Tôi nhìn dáng vẻ khẩn trương của cậu ấy,bắt đầu lo lắng. Ngữ điệu thành khẩn chụp vai cậu ấy, "Tôi còn không đến nỗi đói bụng ăn quàng, cái gì cũng ăn."
Lâm Cẩn Nam sửng sốt một chút, sau đó cười cười, "Vậy sau này không được tránh mặt tôi."
"Cậu không phải đang yêu đương sao, tôi sao có thể mỗi ngày dính lấy cậu giống như trước kia chứ."
Lâm Cẩn Nam khúc khích cười, đưa tay muốn vòng qua cổ tôi, tôi đẩy tay cậuấy ra, cậu ấy cũng không để ý, mặt mày hớn hở lại gần tôi, "Tôi là người không có nhân tính thế sao?"
Kể từ sau khi nói rõ với cậu ta,cậu ta ngược lại càng ngày càng không để ý. Lúc nào hai người đó hẹn ăncơm cũng gọi tôi… tôi từ chối không được, trốn tránh mấy lần vẫn bị cậuta bắt được. Tôi thậm chí cũng đã nghĩ đếnviệc chuyển lớp, như vậy cậu ấy không tìm được tôi thì sẽ không kéo tôitheo nữa.
Mọi thứ lẽ ra đều rất tốt, nếu như không phải là lầnđó, có thể tôi cùng Lâm Cẩn Nam sẽ cứ như vậy. Cũng sẽ không có nhiềuđau khổ như sau này.
Lâm Cẩn Nam cùng Lăng Phi hẹn nhau đi xemphim, cố tình muốn mang tôi theo, còn nói biết tôi muốn xem phim ‘Điệpviên’ nên đã đặc biệt mua vé. Tôi nhắm mắt đi cùng bọn họ, cậu ta cũngkhông mua ghế tình nhân, ba người chúng tôi cứ như vậy ngồi một hàng,cậu ta ngồi giữa.
Sau khi phim bắt đầu chiếu, tôi ôm Popcorn nhìn chằm chằm vào màn ảnh, mắt nhìn thẳng. Vốn là phim bắn nhau, cũng không biết tại sao thấy một màn Tạ Đình Phong bị cảnh sát truy đuổi, Quế Luân Mỹ bị xã hội đen truy đuổi kia, tôi nhịn không được liền cười ra tiếng. Tôi cười một tiếng rồi không kìm được nhìn sang bên cạnh, vừa nhìn, nụcười của tôi liền cứng lại.
Bàn tay của Lâm Cẩn Nam cùng Lăng Phi quấn quít một chỗ, cho dù ở trong bóng tối, tôi cũng thấy rõ ràng nhưvậy, cậu ấy nắm cằm Lăng Phi, môi gần như sắp dán lên môi cô ấy. Tiếngđộng của tôi quá lớn, Lâm Cẩn Nam cùng Lăng Phi cuống quít tách ra, lúng túng ngồi lại.
Ngực tôi bị đè nén khó chịu, lỗ tai từng đợt nóng lên, ngồi không được hai phút tôi liền cuống quít lấy cớ đi vệ sinh màtrốn ra.
Phim đang chiếu, bên ngoài rạp trống vắng. Tôi thở hổnhển, dựa vào vách tường ngoài phòng vệ sinh ngẩn người. Hốc mắt vừa mỏivừa đau, tôi ngồi xổm trong góc tường, vùi đầu vào đầu gối khóc thànhtiếng.
Khi hai mắt đang mơ hồ đẫm lệ, một đôi giày màu trắng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt tôi. Tôi siết chặt ngón tay, chậm rãingẩng đầu lên, trong hành lang mờ tối, Lâm Cẩn Nam với vẻ mặt phức tạpđang nhìn tôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]