Đang dây dưa, tôi chỉ mơ hồ thấy rõ khuôn mặt tái nhợt của Lục Duệ Bạch, một đôi mắt âm ngoan nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Nam. Quyền cước đánh trả LâmCẩn Nam cũng là không lưu lại một phần tình cảm nào , Lục Duệ Bạch nhưvậy tôi chưa từng thấy qua, thì ra dưới bề ngoài cò vẻ nho nhã kia cũngcó một mặt hung ác đáng sợ như vậy.
Tôi ho khan vài tiếng, cổ họng ngứa ngáy, thanh âm khàn khàn hô lên một tiếng, "Cola ——"
Lâm Cẩn Nam buông Lục Duệ Bạch ra, trầm mặc nhìn anh ta một hồi mới chậmrãi đi về phía tôi, vừa đi vừa cởi áo khoác trên người đem quàng lênngười tôi. Lúc cậu ấy đưa tay ôm tôi, tôi không hề do dự ôm cổ cậu ấy.Lâm Cẩn Nam mang tôi rời khỏi đó, tôi cuối cùng vẫn quay đầu lại liếcnhìn Lục Duệ Bạch. Anh ta ngồi ở chỗ đó, nhè nhẹ xoa khóe môi, tôi không hiểu ánh mắt anh ta nhìn tôi, so với lúc trước càng khó hiểu hơn.
Đoạn đường đi ra khỏi hồ bơi, Lâm Cẩn Nam cũng không nói chuyện, tôi dựa vào lồng ngực của cậu ấy, bên tai là cái cổ ấm áp của cậu. Tôi ngẩng đầunhìn cậu ấy, chỉ thấy cậu ấy mím chặt môi, mơ hồ còn có vết bầm nhànnhạt. Chần chừ một lúc, tôi vẫn giơ tay sờ lên vết thương, "Đau không?"
"Không đau."
Lâm Cẩn Nam lạnh lùng ném ra hai chữ. Tôi cũng không dám nói nữa, biết rõlúc này tốt nhất không nên chọc cậu ta. Mỗi lần đánh nhau xong, sự hunghăng quanh người cậu ta đều thật lâu mới có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-con-vuong-van/3242963/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.