Trên người Lục DuệBạch có mùi cỏ xanh nhàn nhạt, tôi ngửi thấy, trong lòng chợt có chúthoảng hốt, mùi hương như vậy không hiểu sao có chút quen thuộc. Tôi theo bản năng ngẩng đầu, phát hiện thầy ấy đang nghiêm túc nhìn tôi chămchú. Lúc đụng phải tầm mắt của tôi hình như có hơi kinh ngạc trong nháymắt, tôi nhếch môi cười, giả vờ bình thản, "Thầy Lục, thầy không phải có xe sao?"
“Cho bạn mượn rồi.”
Lúc thầy ấy nói chuyện, khóe môi luôn cong lên theo thói quen, tôi không khỏi cũng mím môi vui vẻ.Người đàn ông như vậy quá ôn hòa, nói chuyện cùng thầy ấy khiến tôi cóloại cảm giác chính mình rất thục nữ, tốt hơn nhiều so với ai đó!
Không biết có phải cảm nhận được oán niệm của tôi hay không, Đoạt Mệnh LiênHoàn Call của "Âm hồn bất tán" lại đúng lúc vang lên. Tôi vừa nhìn thấylà điện thoại của tên kia liền giận dễ sợ, mới vừa rồi không quan tâmquăng tôi qua một bên, bây giờ gọi điện thoại làm cái gì, muốn xin lỗicũng muộn rồi. Cậu ta cho là chỉ mình cậu ta có tính khí thiếu gia sao,tôi cũng có, có được không.
Trực tiếp nhấn nút từ chối không nhận, Lục Duệ Bạch hỏi, "Sao không nhận?"
"A, 10086 phục vụ khách hàng đáp lễ."
". . . . . ." Lục Duệ Bạch cũng không vạch trần tôi, thật ra từ góc độ của thầy ấy hẳn đã sớm thấy được cái tên trên màn hình.
Điện thoại từ đó im lặng, Lâm Cẩn Nam không tiếp tục gọi tới. Tôi trừng mắtnhìn điện thoại của mình như đang nhìn kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-con-vuong-van/3242961/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.