Lúc chuông điện thoại di động vang lên, tôi đang vùi ở trong chăn xem tiểuthuyết mà lệ rơi đầy mặt, cặp mắt mơ hồ nhìn ba chữ to ‘Dịch Tiểu Liêu’đang nhấp nháy trên màn hình, tôi lấy tay áo ngủ lung tung lau nước mắt, "Alo?"
Lời thăm hỏi đúng quy cách của Dịch Tiểu Liêu vang lên: "Bảo bối, nhớ mẹ không?"
"Không nhớ."
". . . . . ."
"Mẹ với Dịch Bách Sanh còn nhớ tới con sao?" Tôi hít hít lỗ mũi, trong lòng yên lặng thề về sau sẽ không bao giờ xem tiểu thuyết ngược luyến nữa.Quả thực là tự mình tìm ngược, xem đến mức nội tâm vốn tràn đầy ánh nắng mặt trời giờ trở nên hết sức âm u. Dịch Tiểu Liêu bên kia đột nhiêntrầm mặc mấy giây, thế này tuyệt không giống mẹ già nói nhiều của mìnhnha!
"Mẹ?" Tôi thử kêu lên thăm dò, cũng đừng vào lúc Dịch BáchSanh không có ở trước mặt mẹ, mà mẹ già gặp phải chuyện gì chứ. Đến lúcđó tôi không thể chịu nổi hậu quả ba già Dịch Bách Sanh bạo phát.
"Quả cam, con nhớ mẹ rồi! Còn khóc nữa, đừng ngượng ngùng."
Tôi đầu hắc tuyến nói: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi chơi với ba con đi." Nhất thiết đừng trở về làm loạn thêm!
"Con gái này, nhất định là di truyền từ ba con." Dịch Tiểu Liêu ở bên kialẩm bẩm, "Thâm trầm - cái tật xấu này, không tốt tí nào."
". . . . . ."
"Nhớ năm đó, ba con tính tình thâm trầm, ba mẹ đã bỏ lỡ sáu năm nha."
"Mẹ, phí đường dài quốc tế rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-con-vuong-van/3242958/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.