Hôm nay mọi người cứ thần thần bí bí, mình bị coi như người dư thừa trong cuộc trò chuyện của bọn họ. Cũng không trách được, chuyện riêng tư thì nên thầm kín tránh để người khác biết. Thường Quân bất ngờ nhưng cuối cùng gật đầu rồi đồng ý. Để lại không gian riêng tư cho hai người.
- Cô là Tuệ Yên nhỉ, tôi giờ mới biết tên của cô. Không biết cô còn nhớ chuyện hai năm trước ở quán bar không? Tất cả là tại tôi mù quáng tưởng cô là người phá hoại hạnh phúc của Nhu Mễ nên tôi mới làm vậy. Tôi biết giờ đây tôi nói thế nào cô cũng tha thứ nhưng tôi phải nói những lời này để bản thân cảm thấy nhẹ lòng hơn. Xin lỗi cô rất nhiều.
Hóa ra cô ấy cảm thấy áy náy, muốn xin lỗi. Mọi chuyện đã qua không thể nào quay ngược lại thời gian để sửa chữa quá khứ được. Cô ban đầu cũng khó chịu, để mất đi lần đầu của người con gái là một cảm giác thật ám ảnh, khiến cho con người ta ân hận và xót xa. Nhưng Lam Di cũng đã có lòng mà thành tâm nhận lỗi như vậy thì cũng nên bỏ qua. Bản thân không nên khiến cho cô ấy dằn vặt không nguôi như thế.
- Chuyện ngày hôm đó cô hãy bỏ qua đi, tôi không sao đâu. May mắn là tôi thoát khỏi quán bar đó, cô gắng kiềm chế mình nên cuối cùng cũng ổn. Cô đừng tự dằn vặt bản thân nữa nhé.
Nghe những lời đó, tuy không biết đây là sự thật không nhưng nó khiến cho Lam Di cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-con-thuong-nho-em/3383350/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.