Chương trước
Chương sau
Ngồi trong xe, Lưu Tuệ Yên có gặng hỏi rằng rốt cuộc anh muốn đưa cô đi đâu. Đường Vu Dịch chỉ nói qua là có chuyện cần nói nên hãy tìm quán cafe để bàn bạc.

Mà nghĩ lại cũng trùng hợp thật, vừa ra khỏi nhà hàng được một lúc lại gặp anh. Không lẽ do vô tình nhìn thấy hay Vu Dịch đã biết chỗ mình làm việc mà tìm đến.

Cuối cùng cũng đến điểm hẹn, quán cafe này cách chỗ nhà cô cũng không xa. Hai người ngồi đối diện với nhau, Đường Vu Dịch bỗng nhiên lấy từ trong túi áo của mình một phong bì, bên trong không biết đựng thứ gì mà trông có vẻ rất dày. Anh khẽ đặt chúng trước mặt Tuệ Yên.

- Tuệ Yên, cô hãy mở ra xem đi.

Cô nhìn anh hơi nghi hoặc, vì cũng tò mò nên cô cũng thử mở chúng ra. Trời ơi, cô xén giật mình vì bên trong đều là tiền mặt, rốt cuộc tại sao anh lại đưa cho mình thứ này.

- Đây...đây là tiền mà? Đường tổng, anh đưa cho tôi thứ này làm gì?

Đường Vu Dịch khẽ nở nụ cười, sau đêm hôm ấy anh đã tính toán cả. Dù sao hai người chẳng còn là gì của nhau, cũng không nên để Tuệ Yên chịu thiệt.

- Cô cứ cầm lấy số tiền này đi, nếu cần thêm hãy liên lạc với tôi qua số này. Hãy coi như đây là tiền bồi thường của tôi vì đêm hôm đó đã không kiềm chế được mà làm chuyện đó với cô.

Thì ra nguyên do mà đích thân Đường Vu Dịch tìm gặp là đây, anh làm như thế này khác gì coi cô là kẻ bán thân cần tiền của anh. Lưu Tuệ Yên nghĩ như thế cảm thấy thật nực cười làm sao, chuyện ngày hôm ấy chỉ là sự cố, sau này hai người đừng nên gặp lại là được. Bồi thường hay gì đó, cô cũng không cần.

- Đường Vu Dịch, chuyện ngày hôm ấy bỏ qua đi, Tuệ Yên tôi không cần anh đến tìm gặp để bồi thường. Anh hãy cầm lại thứ này. Nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước, chúng ta sau này mong đừng gặp lại.

Không để người ấy đi dễ dàng khi chưa xong mọi việc đó là cách mà Đường Vu Dịch làm. Chưa kịp để cô sửa soạn rời đi, anh cất lời.

- Khoan đã, chẳng phải cô vừa mới thôi việc tại cửa hàng mà Trình thị quản lý ư? Chẳng lẽ trong thời gian sắp tới, cô phải tìm kiếm công việc mới lẫn cần tiền để gom góp trả nợ cho ba mẹ hay sao?



Quản nhiên, khi nghe lời đó Lưu Tuệ Yên bỗng sửng sốt. Ngay cả chuyện này mà Vu Dịch cũng biết, rốt cuộc anh nắm rõ vấn đề của cô đến chừng nào. Lúc quản lý gặp cô để muốn nói việc này thì anh đây có mặt, trừ khi đã biết thông tin trước đó.

Về chuyện nợ nần nhà cô, đúng là có việc này. Khi ba, mẹ mở tiệm bánh vẫn còn thiếu tiền nên đã vay mượn thêm nhiều nơi. Đến nay cũng sắp đến thời gian hạn trả, nếu không thanh toán chắc chắn bọn chúng sẽ đến tìm.

- Sao cơ, anh lại còn biết đến chuyện của tôi lẫn gia đình. Ngay cả việc tôi bị thôi việc mà anh cũng nắm rõ. Đường tổng à, tôi không đáng để cho theo dõi cặn kẽ tới như thế đâu.

Đúng thật là làm cho Tuệ Yên càng lúc càng khó hiểu, đã đường ai lấy đi thì có nên theo sát mọi sự liên quan để người ấy để mà giúp đỡ hay không. Anh làm thế chẳng khác nào đang đẩy hai người vào mối quan hệ không rõ ràng. Không biết trong lòng Đường Vu Dịch đang suy nghĩ điều gì.

- Tuệ Yên, có vẻ cô đã suy nghĩ thái quá rồi. Tôi cần gì phải theo dõi cặn kẽ người yêu cũ đã chia tay tôi để đi tìm người đàn ông khác cơ chứ. Chuyện nợ nần của ông bà Lưu là do tôi vô tình biết được. Không biết cô có thể đoán ra người mà khiến cho cô mất việc hay không, đó chính là tôi đây. Chẳng là tôi không muốn cho Nhu Mễ khó chịu khi nhìn thấy cô mà thôi.

Có thể đúng là vừa nãy bản thân suy nghĩ hơi quá, đây mới chính là lý do thực sự của Đường Vu Dịch. Nỗi hận đó đến giờ anh vẫn không thể nào quên, chỉ muốn cô khốn cùng không thuận lợi trong bất cứ chuyện gì mới khiến Vu Dịch cảm thấy hài lòng.

Một lần nữa Vu Dịch lại gợi cho cô chuyện quá khứ, trước kia anh đã từng nói anh chỉ mong người con gái mình yêu thật lòng sẽ có thể cùng anh đi đến lễ đường.

Tuệ Yên có thể hiểu lúc đó anh muốn cả hai người đi đến cái kết tốt đẹp nhưng cuối cùng chính cô là người phá vỡ nó. Chung quy tất cả là do bản thân cô không đúng, anh chắc hẳn cảm thấy thật vọng rất nhiều. Chắc có lẽ là vậy, anh sẽ tìm mọi cách để khiến mình mất việc để cho vợ sắp cưới của anh vui lòng, thật chua xót làm sao.

- À, thì ra là vậy. Chắc Nhu Mễ hạnh phúc lắm khi được Đường tổng luôn tìm mọi cách để cho cô ấy vui mừng. Vậy nên anh mới tìm gặp quản lý tôi nói chuyện rồi đuổi việc tôi đúng không. Nếu thế thì Tuệ Yên tôi nhất quyết không nhận số tiền này, anh không cần vừa đấm vừa xoa để thương hại tôi đâu. Anh đã thấy hả hê chưa? Nếu rồi thì tôi mong hai người đừng xen vào công việc hay cuộc sống của tôi. Tôi xin phép đi trước.

Nói xong, Lưu Tuệ Yên đứng dậy rồi rời đi để mặc cho anh ngồi đó. Có nhất thiết phải hạ báng cô như vậy không, còn tìm gặp để tỏ ra thương hại nữa chứ. Cô quả là suy nghĩ quá đơn giản, thiết nghĩ chỉ cần chia tay xong đường ai lấy đi thì sẽ không còn liên quan với nhau nữa. Vậy mà anh vẫn hận đến thế.

Đường Vu Dịch bị một phen làm cho đơ người, chia kịp để anh nói mà cô đã rời đi. Hình như vừa nãy, bản thân có phần hơi quá đáng vì cố châm chọc để cô đau lòng. Vốn dĩ anh tìm gặp vì muốn số tiền bồi thường này có thể giúp đỡ cô trong quá trình nghỉ việc, đợi một thời gian thì Vu Dịch cũng có thể tìm giúp cô một công việc mới. Giờ đây, vì lời nói của anh làm cho cô hiểu lầm.

- Hình như, mình đã làm cho Tuệ Yên giận thật rồi. Thôi kệ, cô muốn nghĩ sao thì nghĩ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.