Bước chân về nhà hôm nay thật nặng nề làm sao. Sau khi rời khỏi Đường gia, Lưu Tuệ Yên không kìm được những cảm xúc của mình. Càng nghĩ, càng cảm thấy bản thân thật đáng trách. Giờ đây, tốt nhất cô và anh hãy đường ai lấy đi, không nên gặp lại một lần nào nữa để rồi cả hai đều khó xử.
" Vu Dịch, chúc anh hãy sớm vượt qua nỗi đau khi mất đi người thân. Sau đó, hãy sống hạnh phúc cùng Nhu Mễ nhé. Mong anh và cô ấy sẽ sớm về chung một mái nhà. Sống với hạnh phúc đến hết quãng đời này ".
Về đến nhà cũng đã là chín giờ ba mươi phút, hôm nay Tuệ Yên trở về muộn hơn thường lệ. Trông thấy con gái, ông bà Lưu lúc này mới an tâm.
- Ba, mẹ, con về rồi đây.
- Tuệ Yên, con đi đâu à? Hôm nay con về muộn hơn mọi ngày đó. Hôm nay quán của chị ý đông khách hả con?
Lưu Tuệ Yên khẽ mỉm cười đáp lời:
- Dạ, hôm nay là ngày cuối con làm ở quán bác ấy cho nên có ở lại trò chuyện cùng bác một lúc ạ. Sắp tới con sẽ bắt đầu đi làm tại một chỗ khác mà.
Cô không nhắc ông bà lại quên mất, cô con gái của mình sau khi tốt nghiệp đại học thì chưa đi xin việc vội. Mẹ cô đã ngỏ ý với Tuệ Yên rằng chị gái của bà mới mở một shop quần áo, tạm thời cô hãy làm ở đó một thời gian. Rồi đến khi cô muốn tìm một công việc khác thì lúc nào cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-con-thuong-nho-em/3360632/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.