Dịch Sơ Ngữ bước tới hai bước với chiếc túi trong tay, mỗi bước đều nhẹ nhàng vì sợ phát ra âm thanh sẽ quấy rầy đội trưởng. 
Sự tôn kính đối với cảnh sát trong lòng khiến Dịch Sơ Ngữ không bao giờ dám làm trái ý Tiêu Sở Ngôn, hơn nữa với khí chất kia, ai dám làm trái ý sếp Tiêu chứ. 
Thấy anh không ngăn cản mình bước vào, Dịch Sơ Ngữ cũng yên tâm. 
Hà Khiêm tinh mắt nhìn thấy thứ trong tay Dịch Sơ Ngữ ngay khi bước vào cửa, với khứu giác thính như chó săn, anh ta đã đoán ra mục đích của Dịch Sơ Ngữ và thứ trong tay cô. 
Dù đã ăn trưa rồi nhưng ai có thể từ chối những món ăn ngon chứ. 
Hà Khiêm nâng cằm nhìn thứ trong tay, tò mò hỏi: "Cô Dịch này, cô mang thứ gì đến vậy?" 
Không đợi Dịch Sơ Ngữ trả lời, Tiêu Sở Ngôn nói: "Cậu là mũi chó sao?" 
Bị đội trưởng vả mặt, Hà Khiêm ngượng ngùng gãi đầu. 
Anh ta có một cái mũi thực sự nhạy bén, nhưng dù sao thì đội trưởng cũng nên giữ lại mặt mũi cho cấp dưới chứ. 
Dịch Sơ Ngữ lấy hộp ra, cười nói: "Đây là bánh trứng, có muốn ăn thử không?" 
Hà Khiêm gật gật đầu, đôi mắt chờ mong. 
Tiếp nhận chiếc bánh trứng tinh xảo từ Dịch Sơ Ngữ, Hà Khiêm cắn một miếng, vị ngon tràn ngập khoang miệng. 
Hương thơm lan tỏa xung quanh. 
Dịch Sơ Ngữ thấy Hà Khiêm ăn rất vui vẻ, điều này cho thấy bánh trứng cô làm không tệ. 
Tiêu Sở Ngôn liếc mắt một cái, đóng tập tài liệu trên tay. 
Dịch Sơ Ngữ cầm một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-con-rung-dong/283822/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.