Sau khi Tiêu Sở Ngôn đi ra ngoài, Dịch Sơ Ngữ cũng không có cảm giác ngon miệng, ăn xong cơm nước liền thu dọn bát đĩa. 
Sau khi tắm xong, cô phát hiện hồ sơ vụ án Tiêu Sở Ngôn đang xem trước khi ăn vẫn còn trên bàn cà phê. 
Dịch Sơ Ngữ tiến lại gần cất từng tấm ảnh rải rác vào một tập hồ sơ. 
Cô không dám nhìn thẳng vào những bức ảnh đó vì nó quá máu me ghê rợn. 
Ở bên nhau một thời gian dài, Dịch Sơ Ngữ đã quen với việc giúp Tiêu Sở Ngôn sắp xếp những thứ mà anh không có thời gian dọn dẹp, cô vốn học những việc nhỏ nhặt này từ sếp Tiêu. 
Dịch Sơ Ngữ nghĩ, có lẽ sống chung một thời gian, cả hai sẽ có ảnh hưởng nhất định đến thói quen của nhau. 
Vì nhau mà trở thành người tốt hơn. 
Có lẽ tình yêu là điều đẹp nhất trên thế gian này. 
Dịch Sơ Ngữ đang cầm một tập tài liệu đầy ắp, muốn giúp anh bỏ vào phòng làm việc. 
Tuy nhiên, có vẻ như cô chưa bao giờ thấy Tiêu Sở Ngôn vào trong phòng làm việc. 
Anh hầu như luôn đọc hồ sơ trong phòng khách, hoặc thỉnh thoảng ngồi trên giường trong phòng ngủ xem qua. 
Dịch Sơ Ngữ thử mở cửa thư phòng. 
Không thể mở, cửa thư phòng đã khoá, mà cô thì không có chìa khóa. 
Cô vào phòng ngủ của Tiêu Sở Ngôn, đặt giấy tờ lên bàn đầu giường xong liền đi ra ngoài. 
Bởi vì có chút bồn chồn, Dịch Sơ Ngữ không thể ngủ mà ngồi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-con-rung-dong/1886821/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.