Vẻ mặt Tiêu Sở Ngôn hơi thay đổi, cau mày nói: "Sao em lại hỏi như vậy?"
Dịch Sơ Ngữ giật giật ống tay áo, nói thật: "Vừa rồi cậu ta hỏi em như vậy, em tự hỏi có phải đã từng gặp qua cậu ấy trước đây không."
"Không có"
Nghe Tiêu Sở Ngôn trả lời chắc chắn, sau khi suy nghĩ kỹ, Dịch Sơ Ngữ cũng cảm giác được Dương Dụ Nguyên đã nhận lầm người, hai người hoàn toàn không quen, làm sao có thể gặp được?
Có lẽ nào...
Dịch Sơ Ngữ không rõ, chỉ mơ hồ đoán được có khả năng như vậy hay không, do dự hỏi: "Hay là anh ấy đã từng thấy tấm ảnh chụp chung của cả lớp cấp ba?"
Cô quay đầu quan sát sắc mặt Tiêu Sở Ngôn.
Không có biểu tình.
Đội trưởng không bao giờ để lộ cảm xúc, ngoại trừ đôi mắt sâu thẳm kia, gương mặt anh dường như không thay đổi.
Dịch Sơ Ngữ lại nói nhỏ: "Không phải vậy sao?"
Tiêu Sở Ngôn liếc cô một cái, cuối cùng đưa ra câu trả lời: "Anh không biết."
"..." Đây là đáp án kiểu có hay không cũng không quan trọng.
Lái xe thêm chừng năm phút là tới tiểu khu.
Vào ban đêm, trên con phố này có rất nhiều người, phương tiện giao thông nối nhau không dứt.
Đèn xanh bên đối diện chuyển thành đỏ, Tiêu Sở Ngôn đạp phanh, xe liền dừng lại.
Khi đang dừng chờ đèn đỏ, một chiếc ô tô màu trắng bất ngờ lao ra khỏi ngã tư bên phải và va chạm với một chiếc ô tô màu đen.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-con-rung-dong/1886815/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.