Tiêu Sở Ngôn trước nay chưa từng bị ai đụng chạm như vậy, cả người đều căng thẳng, sắc mặt thoắt xanh thoắt đỏ. Anh vẫy tay với cô: "Sơ Ngữ, lại đây." 
Dịch Sơ Ngữ cũng không ngốc như vậy, nghịch ngợm nói: "Em không bị lừa đâu, anh mau đi nấu cơm đi đầu bếp Tiêu." 
Tiêu Sở Ngôn phì cười, cũng không thèm đoái hoài đến cô. 
Sau bữa trưa, Dịch Sơ Ngữ mặc quần áo mới, đeo một chiếc túi nhỏ sau lưng, cúi người thay giày. 
Một đôi chân đi dép lê xuất hiện trước mặt cô. 
Dịch Sơ Ngữ ngẩng đầu nhìn anh: "Sao vậy? Anh cũng phải đi ra ngoài à?" 
"Ừm." 
Tiêu Sở Ngôn khom người đổi giày. 
"Không phải anh nói gần đây không có vụ án sao? Bình thường anh cũng không ra ngoài vào lúc này mà." 
Động tác của anh rất nhanh, không hổ danh là một cảnh sát hình sự, tốc độ làm việc quả thực là không thể xem thường. 
"Anh đưa em đi." 
Dịch Sơ Ngữ một tay vịn tủ giày, dựng thẳng sống lưng, tự hỏi: "Đưa em đi? Cũng không cần đâu, anh cứ ở nhà nghỉ ngơi đi." 
"Không phải tiễn em xuống dưới." Tiêu Sở Ngôn đặt hai tay lên vai Dịch Sơ Ngữ, cẩn thận giúp cô kéo thẳng cổ áo, nhíu mày nhìn cô, chậm rãi giải thích: "Anh đi cùng em." 
"Sao anh lại đi cùng em? Anh không phải đi làm sao?" 
Như không hài lòng với những câu hỏi của Dịch Sơ Ngữ, Tiêu Sở Ngôn nắm lấy bả vai cô, gãi gãi: "Hôm nay không bận, buổi chiều anh được nghỉ." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-con-rung-dong/1886809/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.