Chương trước
Chương sau
Sau đó, Cảnh Nhạc về nhà với lão Lưu.
Trên đường đi, lão Lưu rất bối rối, tại lão vẫn đưa cậu ta đi ngay cả khi có sấm sét cảnh báo? Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể hiểu là do nhìn mặt.
Cảnh Nhạc theo lão Lưu lên trên đồi khoảng vài dặm, cuối cùng nhìn thấy những dãy nhà được xếp bằng đá tảng.
Nhưng ngôi nhà của lão Lưu không nằm trong số đó - bỏ qua dãy nhà đá, có một ngôi nhà tranh đứng trơ ​​trọi trong gió.
Khi gió thổi đến, một vài ngọn cỏ tranh cuộn tròn rồi rơi xuống trên đầu Cảnh Nhạc.
Lão Lưu vươn tay gỡ đám cỏ trên đầu Cảnh Nhạc, hắng giọng, nghiêm nghị nói: "Đồ nghịch ngợm."
Cảnh Nhạc: "..."
Lúc này, một cậu bé khoảng bốn năm tuổi chạy vào phòng, cậu bé còn lại gầy gò, nước da tái xanh, trên mặt có vài vết bầm tím.
Lão Lưu: "Đây là cháu trai tôi, Tiểu Thạch Đầu. Tiểu Thạch Đầu, gọi ca ca."
Tiểu Thạch Đầu có chút ngượng ngùng, nó núp ở trên đùi lão Lưu, lén lút nhìn Cảnh Nhạc cùng cái xác sói trong tay người kia. Nhìn thấy Cảnh Nhạc vẫy tay với mình, Tiểu Thạch Đầu lập tức buông đùi lao về phía cậu, vòng tay ôm lấy thắt lưng Cảnh Nhạc.
"Đại ca ca!"
Lão Lưu giật mình, Tiểu Thạch Đầu nhà lão vốn tính tình nhút nhát, gặp người lạ thậm chí có khóc lớn, nay tự nhiên lại thân thiết với Cảnh Nhạc như vậy?
Nhìn hình ảnh hai người ôm nhau, lão sờ lên khuôn mặt đầy thăng trầm của mình mà lòng đầy chua xót......
Sau đó, lão Lưu dọn dẹp một căn phòng kín gió một chút rồi liền đi nấu cơm.
Buổi tối ở thôn quê khói bếp lượn lờ, trong không khí tràn ngập mùi củi lửa thơm ngát. Kiếp trước Cảnh Nhạc lánh đời đã lâu, giờ đây thấy được khói lửa chốn nhân gian, tâm tình mới có chút bình yên được chút, tin tức nghe được cả ngày hôm nay đều coi như gió thoảng qua tai, không hề nhớ lại.
Đã đến đây rồi thì an tâm mà ở lại thôi.
Cảnh Nhạc để Tiểu Thạch Đầu ngồi lại ở gian chính, xách theo xác con sói đi vào phòng bếp.
"Đem con sói này làm thịt ăn đi." Cậu nói với lão Lưu.
Lão Lưu nghiêm mặt lại: "A Cảnh, cậu thay lão bán thảo dược, lão cho cậu chỗ ở, lão không thể lợi dụng cậu được."
Trên đường về lão Lưu đã biết tên Cảnh Nhạc, tuy tuổi còn nhỏ nhưng tuyệt đối không phải là đứa bé ngây thơ, thái độ đối với lão cũng giống như khi người lớn nói chuyện.
Cảnh Nhạc làm như không nghe thấy, tìm một con dao sắc chỉ vài nhát đã xử lý con sói, thủ pháp gọn gàng nhanh nhẹn như một thợ săn lão luyện, kết hợp cùng với một gương mặt còn chưa hết nét trẻ con làm cho người ta rợn tóc gáy.
Lão Lưu nuốt nước miếng, không biết vì sao nhất thời không dám nói lời nào nữa.
Cảnh Nhạc quấn bộ da sói dính máu, lại rút gân, xương, nanh và móng vuốt của con sói, chỉ để lại nội tạng cùng thịt.
"Đều nấu lên đi, Tiểu Thạch Đầu thể hàn, nội tạng cùng thịt sói sa mạc đề có thể trừ hàn."
Lão Lưu cả kinh: "Làm sao cậu biết? chẳng lẽ cậu là thầy thuốc?"
Cảnh Nhạc bỗng nhiên cười thần bí, tự như muốn nói ra bí mật kinh người: " Trời nóng như vậy, Tiểu Thạch Đầu còn mặc áo khoác mỏng, tôi đâu có bị ngốc."
Lão Lưu: "......"
Lý do của Cảnh Nhạc làm lão không thể từ chối, sở dĩ lão muốn kiếm tiền chẳng phải là để điều dưỡng thân thể cho Tiểu Thạch Đầu sao? Vì thế hôm đó, thịt sói sa mạc trở thành món chính trên bàn.
Tiểu Thạch Đầu rất vui, vừa ăn vừa trộm ngắm Cảnh Nhạc, chỉ cần Cảnh Nhạc nhìn nó cười một cái nó có thể cười ngốc cả buổi.
Bỗng nhiên, nó run lên.
"Bang bang phanh!"
Cửa bị đập ầm ầm, phía ngoài truyền đến tiếng hét sắc nhọn: "Lão Lưu, đi ra đây! Thằng nhóc trời đánh, đánh người xong còn muốn chạy sao? Không dễ như vậy đâu!"
Lão Lưu biến sắc, đứng bật dậy, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, để Cảnh Nhạc mang Tiểu Thạch Đầu vào buồng trong, một mình ra cửa.
Lúc này, một thôn phụ kéo theo một thằng nhóc mập mạp hung dữ nói: "Tiểu súc sinh kia đem Đại Ngưu nhà ta đẩy xuống sườn núi, nó muốn giết người hả? Đúng là đồ không cha không mẹ không ai dạy dỗ, tuổi còn nhỏ đã độc ác như vậy, sau lớn lên không biết còn xấu xa như thế nào nữa!"
Ngón tay thôn phụ suýt chút nữa chọc đến trên đầu lão Lưu, lão Lưu gắng hết sức kiềm chế cơn giận dữ, lấy thực lực của bản thân, lão dễ dàng có thể làm cho người phụ nữ trước mặt im miệng.
Nhưng lão rất lo lắng, không dám làm vậy chỉ có thể giải thích: "Là Đại Ngưu bắt nạt Tiểu Thạch Đầu trước, ta tận mắt trông thấy nó đẩy Tiểu Thách Đầu xuống sườn núi, Trong tình thế cấp bách Tiểu Thạch Đầu mới túm chặt lấy nó rồi cả hai cùng ngã xuống, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Sau đó, ta cũng đã đến tạ lỗi với trưởng thôn rồi."
"Phi!" Thôn phụ nhổ trên mặt đất một ngụm đờm: "Nói miệng thì tính cái gì, lão gọi tên nhóc chết tiệt kia ra đây, ta đánh nó một trận rồi lại xin lỗi nó?"
Mụ chống tay thắt lưng chửi ầm lên: "Ta có lòng tốt cho lão xây nhà ở lại trong thôn, lão lại lấy oán trả ơn! Hôm nay lão không để thằng nhóc chết tiệt kia dập đầu tạ tội với con trai ta thì mang tiền ra đây! Nếu không, ta cho người dỡ nhà lão!"
Vừa nói xong, không biết cái gì ném tới trên mặt mụ "bộp" một cái làm mụ tối sầm mắt lại, chóp mũi đầy mùi máu tanh.
Thôn phụ hét thảm một tiếng, vội vàng kéo thứ trên mặt xuống, cảm giác khi chạm vào bộ lông kia khiến người ta toàn thân lạnh ngắt.
"Lông sói sa mạc, ít nhất có thể bán được mười lượng."
Thôn phụ đang muốn ném bộ da đi lập tức dừng lại, mụ ngẩng đầu thấy người vừa nói chuyện chính là một thiếu niên cực kỳ đẹp.
Vốn đã ít thấy việc đời, thôn phụ có chụt nhụt chí, nhưng mụ ngay lập tức thấy đối phương ăn mặc nghèo túng, lá gan cũng lớn hơn hỏi: "Ngươi là ai?"
Cảnh Nhạc không để ý đến mụ, nói: " Mười lượng, đủ để mời thầy thuốc kiểm tra cho con bà từ đầu đến chân, hơn nữa mỗi bộ phận trên người có thể mời một thầy thuốc khác nhau kiểm tra."
Thôn phụ trừng mắt, muốn nổi giận, nhưng lại nghĩ tên này vừa ném ra chính là một tấm da sói sa mạc thoạt nhìn có vẻ hào phóng, vì thế liền chuyển đề tài: "Thế sao đã đủ, mười lượng đuổi ăn mày à? Ít nhất, ít nhất thêm mười lượng nữa."
Sở dĩ mụ dở công phu sư tử ngoạm một phần muốn thăm dò, phần cũng là để thử thời vận, dù đối phương không có mười lượng thì thêm một, hai lượng chẳng phải nàng lời rồi sao?
Thôn phụ ôm chặt tấm da sói trong ngực nhìn chằm chằm về phía thiếu niên.
Ai biết được đối phương chợt nở nụ cười làm cho lòng nàng mềm nhũn.
Cảnh Nhạc: "Được."
Dứt lời, Cảnh Nhạc túm lấy tên nhóc mập không nhìn thấy chút tổn thương nào đi về phía sườn núi bên cạnh.
Thôn phụ cố gắng bắt lấy Đại Ngưu nhưng không cách nào đuổi kịp Cảnh Nhạc vội la lên: "Người làm gì vậy? Mau thả Đại Ngưu ra!"
"Không phải bà muốn thêm mười lượng sao, ngã thêm lần nữa là được."
Đại Ngưu vốn còn đang lơ mơ nghe xong lời thiếu niên nói liền mạnh mẽ giãy dụa đứng lên. Nhưng Cảnh Nhạc đã qua Luyện Thể sức lớn vô cùng, Đại Ngưu bị cậu túm chặt căn bản giãy không ra, ngược lại mệt đến không thở nổi, sặc cát mấy lần chỉ có thể kêu cứu.
"Mẹ ơi! Cứu mạng! Cứu con!!"
"Thằng nhãi ranh dừng lại ngay!"
Thấy Cảnh Nhạc đã đến sát sườn núi, thôn phụ rốt cuộc cũng hốt hoảng nói: "Đừng! Đừng! Ta chỉ lấy da sói, ngươi thả Đại Ngưu ra mau!"
Cảnh Nhạc dừng bước, quay đầu lại: "Thật không?"
Thôn phụ gật đầu như trống bỏi.
"Vậy thì được rồi." Cảnh Nhạc nhấc một tay, Đại Ngưu đã đứng vững vàng trên mặt đất.
Thôn phụ chạy nhanh lại ôm chặt Đại Ngưu, khóc lóc nỉ non một lúc lâu sau đó một tay cầm da sói, một tay kéo đứa con mà chạy, còn không quên nói lời hung ác: "Các ngươi cứ chờ đấy cho ta."
Cảnh Nhạc vừa quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt lão Lưu có phần phức tạp, vừa vui lại vừa lo, cậu nghĩ một chút liền nói: "Tôi gây ra phiền toái cho lão rồi à?"
Nói xong lại theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên trời.
Lão Lưu vốn có thể ngăn Cảnh Nhạc, nhưng lão lúc ấy tình cảm đã chiến thắng lý trí, chỉ cảm thấy vô cùng sung sướng, lúc này sao lại có thể trách cứ Cảnh Nhạc? Lão thấy Cảnh Nhạc mờ mịt nhìn trời cảm giác hơi buồn cười, cũng thả lỏng hơn chút.
"Không, lão còn nên cảm ơn cậu, mười lượng bạc kia lão nhất định sẽ trả lại, còn cả tiền thịt sói nữa...."
Nhắc đến tiền, lại buồn......
Cảnh Nhạc nhìn lão không lên tiếng.
Hai người về phòng, Tiểu Thạch Đầu đang trốn phía sau cái ghế sợ hãi hỏi: " Ông nội ơi, chúng ta phải dọn đi rồi sao ạ?"
Cảnh Nhạc hơi nhíu mày: "Chẳng lẽ thôn trưởng thật sự sẽ đuổi lão?"
Lão Lưu thở dài không dối gạt nói: "Thôn trưởng là người ngay thẳng, thành thật, mấu chốt là Vương Thúy Hoa, cũng chính là thôn phụ vừa rồi, cô ta có một đại bá từ nhỏ đã bái sư ở thành Đại Nhật, là một đệ tử của Sở gia trong tứ đại thế gia tu chân, giờ chưa đến sáu mươi đã có tu vi Luyện Khí cấp 4, thiên phú tốt, Sở gia rất coi trọng hắn."
"Hắn bình thường đều tu luyện ở Sở gia, nhưng mỗi năm đều có mười ngày nghỉ. Nhà họ Vương neo người, hắn thường sẽ đến thăm Vương Thúy Hoa. Tính ra thì cũng sắp đến ngày hắn tới.
Cảnh Nhạc: "Hắn sẽ vì một việc vặt vãnh như thế này mà đánh chết lão sao?"
Phải biết tu chân đền chú ý nhân quả, người tu luyện vì cơ duyên sống chết không màng nhưng bình thường sẽ không nhúng tay vào việc phàm tục.
Lão Lưu: " Đánh chết thì không, nhưng rất có thể sẽ đuổi lão đi."
"Đi thì đi thôi, đến trấn Tiểu Nhật." Cảnh Nhạc nói: "Lão ở chỗ này vừa nóng vừa ngột ngạt, bên ngoài nắng càng thiêu đốt, không tốt cho việc dưỡng bệnh của Tiểu Thạch Đầu."
Cậu nói qua vè những thứ mà hàn thể cần kiêng kị, có cả vài điều lão Lưu chư từng nghe qua nhưng nghĩ lại cẩn thận lại thấy lời Cảnh Nhạc nói rất đúng.
Lão Lưu quýnh lên, cắn răng hạ quyết tâm: "Vậy đi trấn Tiểu Nhật!"
Nhưng rất nhanh khuôn mặt lão ủ rũ: "Nơi này của lão chẳng có đồ đạc gì mấy, cho dù là ở trấn Tiểu Nhận chi phí cũng đắt đỏ, những thảo dược của lão nếu bán bên trong trấn chẳng ai buồn nhìn, mưu sinh ở đó....."
Lão nhìn ánh mắt ngây thơ của cháu trai: "Lão không thể rời Tiểu Thạch Đầu quá lâu được."
Cảnh Nhạc: "Đừng lo, ngày mai vào thành xem trước rồi lại nói."
Lão Lưu cũng không biết làm thế nào khác đành gật đầu đồng ý.
Trăng đã lên treo đầu ngọn liễu, Cảnh Nhạc trở về căn phòng mà lão Lưu chuẩn bị cho cậu.
Phòng không lớn, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ, Cậu đóng cửa phòng khoanh chân ngồi trên giường, thản nhiên nói: "Xuất hiện đi."
Xung quanh chẳng có người nào, cũng chẳng biết cậu đang nói với ai?
"Đi ra!" Giọng Cảnh Nhạc lạnh lùng.
"Đinh! Xin chào kí chủ, ta là hệ thống vả mặt, đã làm việc này được một vạn năm. Có thể trợ giúp kí chủ trở thành người thắng nhân sinh, vả mặt cao phú soái, đạt đến đỉnh cao cuộc đời!"
...... Hệ thống là cái gì cơ? Nghe không hiểu.
Từ lúc Vương Thúy Hoa xuất hiện, thần thức của Cảnh Nhạc liên tục vang lên một âm thanh xa lạ. Âm thanh rất non nớt, lại còn ồn ào "vả mặt, vả mặt" y như lúc này.
Nhưng nếu dám ở trong thần thức của cậu giả thần giả quỷ vậy thì đừng trách hắn không khách khí.
Cảnh Nhạc tập trung tinh thần, khống chế thần thức cố sức vặn một cái.
Do trình độ thân thể cậu vẫn chưa đủ, cái vặn này làm cho sắc mặt cậu tái nhợt, cả người chấn động.
"A--"
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, một tia sáng màu lam liền bị cậu kéo ra khỏi thần thức, vừa ra đến bên ngoài, ánh sáng ấy nhanh chóng hóa thành một con gà con lông xanh.
Con gà con lăn hết ba vòng, ngã ngồi trên mặt đất, trong đôi mắt như hạt đậu xanh tràn đầy sợ hãi.
Tác giả có điều muốn nói:
Đại Ngưu:
Ca ca cười rộ lên thật là đẹp mắt (*@ο@*)
Ca ca chạm vào ta?(????ω????)?
Ca ca muốn ném ta (ㄒoㄒ) ~~
Mẹ ơi!! Cứu mạng!!!
Viết hoa in đậm: KHÔNG CÓ HỆ THỐNG.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.