Sau đó, Cảnh Nhạc về nhà với lão Lưu.
Trên đường đi, lão Lưu rất bối rối, tại lão vẫn đưa cậu ta đi ngay cả khi có sấm sét cảnh báo? Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể hiểu là do nhìn mặt.
Cảnh Nhạc theo lão Lưu lên trên đồi khoảng vài dặm, cuối cùng nhìn thấy những dãy nhà được xếp bằng đá tảng.
Nhưng ngôi nhà của lão Lưu không nằm trong số đó - bỏ qua dãy nhà đá, có một ngôi nhà tranh đứng trơ trọi trong gió.
Khi gió thổi đến, một vài ngọn cỏ tranh cuộn tròn rồi rơi xuống trên đầu Cảnh Nhạc.
Lão Lưu vươn tay gỡ đám cỏ trên đầu Cảnh Nhạc, hắng giọng, nghiêm nghị nói: "Đồ nghịch ngợm."
Cảnh Nhạc: "..."
Lúc này, một cậu bé khoảng bốn năm tuổi chạy vào phòng, cậu bé còn lại gầy gò, nước da tái xanh, trên mặt có vài vết bầm tím.
Lão Lưu: "Đây là cháu trai tôi, Tiểu Thạch Đầu. Tiểu Thạch Đầu, gọi ca ca."
Tiểu Thạch Đầu có chút ngượng ngùng, nó núp ở trên đùi lão Lưu, lén lút nhìn Cảnh Nhạc cùng cái xác sói trong tay người kia. Nhìn thấy Cảnh Nhạc vẫy tay với mình, Tiểu Thạch Đầu lập tức buông đùi lao về phía cậu, vòng tay ôm lấy thắt lưng Cảnh Nhạc.
"Đại ca ca!"
Lão Lưu giật mình, Tiểu Thạch Đầu nhà lão vốn tính tình nhút nhát, gặp người lạ thậm chí có khóc lớn, nay tự nhiên lại thân thiết với Cảnh Nhạc như vậy?
Nhìn hình ảnh hai người ôm nhau, lão sờ lên khuôn mặt đầy thăng trầm của mình mà lòng đầy chua xót......
Sau đó, lão Lưu dọn dẹp một căn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-con-do-nhung-truyen-thuyet-ve-ta-trong-tu-chan-gioi/231660/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.