Thiên Nhai Sơn như kiếm dụng trời xanh quanh năm tuyết phủ mây Phong.
Hàn chi lạnh lẽo Vô Tình, từng trận Tuyết Phong liên miên Bất Tận.
"Mộ Linh đưa mọi người đi đi, ta lại giữ chân cho các người"
Lúc này một nữ tự thân trắng phủ đầy máu khuôn mặt bằng lãnh nhìn đám người thần sắc âm trầm nói.
"Không, cung chủ người đi trước đi"
"Đúng vậy, người là hy vọng của mộ cung. Huống chi đám người già chúng ta thủ hộ mộ cung đã lâu cũng nên vì vậy mà ra một chút khí lực"
Nghe vậy, nữ tử được gọi là Mộ Linh thần saqcs hấp hối khuyên nhủ:
" Mộ Tuyết tỷ tỷ các vị trưởng lão nói không sai, người là hi vọng của mộ cung, người sống một ngày mộ cung còn hi vọng ngày đó"
"Cung chủ" chúng đệ tử nhao nhao gọi tên nàng phụ họa theo.
"Ai"
Nhìn còn sót lại không đến ngàn người nữ tử áo trắng vạn phần đau xót. Nếu nàng không quyết định lúc này e rằng toàn bộ mộ cung sẽ thật triệt để tiêu thất trên thiên nhân giới.
Hai con mắt nàng như thu thủy đảo qua đám người rồi lại trên dưới toàn bộ mộ cung.Chợt hai hàng thanh lệ lăn xuống.
Nếu không phải vô duyên vô cớ bị người không hay biết hạ độc khiến đám người tu vi bị kéo xuống mộ cung cũng không đến nỗi này.
Nghĩ thôi nàng đã cảm thấy bi thống tột cùng.
"Chẳng lẽ trong mắt các người không còn vị cung chủ này sao, lời của ta các người không nghe"
Đan xen giữa hai hàng nước mắt được giấu đi, nàng cố đem mình chấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-nien-hoa-chi-dau-chien-viet-gioi/66568/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.